Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 95 - Chương 95 - Im Lặng Lại Dường Như Rất Hữu Lực

Chương 95 - Im lặng lại dường như rất hữu lực
Chương 95 - Im lặng lại dường như rất hữu lực

Chương 95: Im lặng lại dường như rất hữu lực

“Cậu bé rất đáng thương, anh trai bị giết, có thể quan tâm thì quan tâm một chút.” Dịch Gia Di nói xong lại bổ sung: “Nhưng ở độ tuổi này của cậu bé chắc chắn rất kiêu ngạo, em đừng thể hiện ra mình thương cảm với cậu bé.”

“Em biết rồi mà, ai thèm thương cậu ta, đây chẳng thèm để ý đâu.” Gia Như nói xong là cười, lấy cốc giấy lại đi pha trà sữa tiếp.

Dịch Gia Di bưng món ăn lên nhà trước, quả nhiên nhìn thấy Đinh Bảo Thụ đã vòng về trước cửa, lại góp thêm một viên gạch cho đội ngũ mua trà sữa.

Bữa cơm này, các thám tử tổ trọng án B đều ăn như tiệc mừng đại công, hiếm khi gọi thêm vài chai rượu, vừa ăn vừa uống vừa cười, người nào cũng vui hết nấc.

Trong quá trình này khó tránh khỏi sẽ nói đến chuyện vụ thảm sát ở King’s Park, chửi hung thủ một chầu, lại khen anh Nhạc một câu, rồi lại than thở về Dịch Gia Di với vẻ khó tin.

Nhưng khi mọi người nói chuyện cũng rất chú ý, không hề nói nội dung nhạy cảm cũng không nói ra thông tin cơ mật ra, lại để ý đến Đinh Bảo Thụ còn đang ở đó lúc thì đội mũ, lúc thì tháo mũ xếp hàng, ngay cả cái tên của Đinh Bảo Lâm cũng không nhắc tới.

Các thám tử thoạt nhìn người nào cũng thô lỗ cộc cằn, ăn cơm uống rượu vào cũng ồn ào lớn tiếng không có hình tượng, nhưng bên trong thân xác thô kệch này cũng có sự tinh tế và dịu dàng không nói ra khỏi miệng.

Im lặng lại dường như rất hữu lực.

Sau khi tiễn các thám tử tổ B đi, dòng người cũng dần giảm bớt, quán cơm nhàn rỗi bắt đầu chậm rãi dọn dẹp bếp, chuẩn bị kết thúc công việc.

Những người được Dịch Gia Di mời cũng tới lấy tiền công, lần lượt lấy tiền công rồi rời đi, Đinh Bảo Thụ với dáng người nhỏ nhắn đi sau cùng.

Khi Dịch Gia Di đích thân thanh toán cho cậu bé lại đưa một túi xíu mại hôm nay chưa ăn hết để lâu sẽ không còn tươi được nữa, và hai cái bánh dứa.

Đinh Bảo Thụ mím môi không đưa tay nhận, Dịch Gia Di cũng không cưỡng ép, dứt khoát xách đồ đi theo bên cạnh cậu bé, máy móc ra khỏi quán cơm, vòng về phía đường Phúc Toàn.

Đinh Bảo Thụ quay đầu nhìn cô hai, ba lần mới xác định được cô muốn đi theo cậu bé về nhà, lúc này cậu bé mới dừng chân, sau khi giằng co với cô mười mấy giây mới mở miệng bảo: “Chị muốn hỏi gì sao?”

Dịch Gia Di lắc đầu: “Án đã phá xong rồi, không cần hỏi thêm vấn đề nữa.”

“Vậy tại sao chị đi theo em?” Đinh Bảo Thụ nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Em không nhận mấy món này, chị chỉ đành mang đến nhà em thôi.” Dịch Gia Di giả bộ bất đắc dĩ đáp.

Đối phó với một đứa trẻ bướng bỉnh thì phải cười hì hì chơi xấu.

“…” Đinh Bảo Thụ cúi mắt nhìn cái túi trong tay cô rồi nhíu mày, dường như không biết nên làm thế nào với cô mới phải.

“Ngày mai tới cục cảnh sát nhận di thể, bà nội em có đi với em không?” Dịch Gia Di thấy cậu bé không đi, dẫn đầu tiếp tục tiến lên, vừa đi vừa quay đầu hỏi cậu bé.

Đinh Bảo Thụ chỉ đành đi theo: “Cơ thể của bà nội không tốt, em đi một mình.”

“Em vẫn chưa thành niên đâu.”

“Nhà bọn em chỉ có em thôi.” Vẻ mặt của Đinh Bảo Thụ rất bình tĩnh, hàng lông mày để ngang lộ ra vài phần kiên định của trẻ con.

“Chị mời xã khu bên các em…”

“Một mình em là được.” Đinh Bảo Thụ ngẩng đầu, giọng nói không ác liệt cũng không tủi thân, để lộ vài phần bền bỉ mà đại khái chỉ có đứa trẻ từ nhỏ đã trải qua mưa gió mới có.

“Em định làm thế nào?”

“Con đường phía sau nhà bọn em có tiệm hàng mã, em đã nói với ông chủ rồi, ông ấy cũng sẽ sắp xếp hỏa táng di thể của anh trai, tiền em sẽ từ từ kiếm rồi trả ông ấy dần. Bây giờ em không mua được mộ nên đặt tro cốt ở nhà, mỗi ngày thắp hương cho anh trai, đợi sau này có tiền rồi lại đưa anh đến bảo địa phong thủy ở sau.” Đinh Bảo Thụ sắp xếp rất rõ ràng, Dịch Gia Di nghe xong cũng không khỏi an tâm hơn.

Thiếu niên trước mặt thấp bé và gầy gò, thoạt nhìn còn không đánh lại cả cô, nhưng lại đáng tin hơn tuổi.

Bình Luận (0)
Comment