Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 96 - Chương 96 - Đưa Cho Em Đi

Chương 96 - Đưa cho em đi
Chương 96 - Đưa cho em đi

Chương 96: Đưa cho em đi

Tiếp đó hai người im lặng đi đường, lại qua hai con phố nữa, Đinh Bảo Thụ mới bất đắc dĩ nói: “Chị cảnh sát, đưa cho em đi.”

Cậu bé duỗi tay về phía Dịch Gia Di, cuối cùng cũng bằng lòng chấp nhận món quà của cô.

“Không sao, tối chị ăn nhiều quá, coi như đi tản bộ với em một tí.” Hôm nay tâm trạng của Dịch Gia Di cũng khá thăng trầm, đi theo cậu bé đến đầu đường Hương Giang, bằng qua những con hẻm dành cho người đi bộ ở Thâm Thủy Phụ, đi ngang qua phố Áp Liêu bày đầy các sạp hàng kỳ lạ, cô vừa vặn nhìn lại một ngày này, cũng bình tĩnh suy nghĩ mọi việc.

Hai người cứ lặng lẽ đi đường như vậy không ai nói chuyện với ai, trong lòng tự mang tâm sự.

Thẳng đến khi nhìn thấy cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ, Đinh Bảo Thụ cuối cùng cũng mở miệng.

Có lẽ là vì khí chất trầm tĩnh của Dịch Gia Di đã cho cậu bé thêm chút cảm giác thân thiết, cậu bé thấp giọng nói: “Sau khi anh mất tích, mỗi tuần em đều tới báo cảnh sát, nhưng tất cả mọi người đều nói anh trai em chắc chắn đã chạy rồi, không phải trốn nợ thì là trốn việc, hoặc chính là chê em với bà nội kéo chân, không cần bọn em nữa.

Anh em không phải người như thế, anh nói muốn chăm sóc em và bà nội thật tốt thì nhất định sẽ làm được.

Nhưng không có ai tin lời em hết.”

Trước đây Đinh Bảo Lâm là dân giang hồ, chuyện xấu gì cũng muốn thử qua, ăn trộm, ăn cướp, đánh nhau ẩu đả… mấy chuyện này đều ghi lại trong hồ sơ.

Các cảnh sát đều thông qua vài việc này để biết Đinh Bảo Lâm, vậy nên ba chữ Đinh Bảo Lâm này cũng tương đương với mấy việc này.

Dịch Gia Di thu lại tầm nhìn trôi xa của mình để nhìn Đinh Bảo Thụ.

Thiếu niên lại im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Em đi tìm ông chủ quán ăn mà anh em làm thêm, ông ấy đã tìm người khác tới làm giúp rồi, còn nói đã sớm biết người giống như anh em sẽ không làm lâu dài.

Em lại chạy đi báo cảnh sát, nói anh có một cô bạn gái, đồng ý sẽ sống tử tế làm ra làm chơi ra chơi, anh ấy đã thay đổi tốt hơn rồi, không còn làm chuyện xấu nữa.

Cảnh sát nói biết rồi, còn làm đăng ký, nhưng em nghe thấy lời mà bọn họ nói lúc hút thuốc, nói Đinh Bảo Lâm chắc chắn đã dẫn bồ chạy trốn.

Em vẫn tới báo mất tích vào mỗi tuần nhưng bọn họ đều cảm thấy em ngốc.”

Bầu trời Hương Giang đã sớm tối đen, màn đêm buông xuống nhưng xung quanh vẫn rất ồn ào náo nhiệt, ngẩng đầu không nhìn thấy sao, mặt trăng cũng mờ ảo, nhìn xung quanh cũng chỉ có ánh đèn neon, một màu xanh lục thê thảm, đỏ tươi như máu, trông rất chói mắt.

Dịch Gia Di không nói gì, không phải sợ ngắt lời cậu bé mà chỉ là không biết nên nói gì.

Khi đến cửa nhà cậu bé, cô đưa cái túi cho cậu bé, nghe Đinh Bảo Thụ nhỏ giọng cảm ơn, cô nở nụ cười với cậu bé.

Thiếu niên đi được hai bước lại quay đầu lại, đứng lẻ loi dưới ánh đèn đường lờ mờ nhấp nháy gần như sắp hỏng, hỏi cô: “Chị cảnh sát, có phải con người trong xã hội này không biết tha thứ hay không?”

Dịch Gia Di chia tay Đinh Bảo Thụ, trên đường về nhà vẻ mặt của cô vẫn luôn nặng nề.

Sau khi vào đêm, các con ngõ ở Hương Giang hiếm khi có gió, đại khái là vì các thị dân cuối cùng cũng đã về đến nhà, để trống ra rất nhiều không khí trên các ngõ hẻm nên gió cuối cùng cũng lùa vào.

Dịch Gia Di không có cách nào trả lời được câu hỏi của Đinh Bảo Thụ.

Hai kiếp làm người, cô cũng chỉ là một nữ thanh niên bình thường, chưa từng trải qua sóng to gió lớn hay đại hỷ đại bi gì cả, tư tưởng triết học trong bộ não cũng vô cùng giới hạn.

Chỉ có trong thời kỳ thanh xuân và trong khoảng thời gian trước khi thi nghiên cứu đó cô mới buồn bã, suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời, thi thoảng lại cảm thấy sống rất ảm đạm, cả ngày hao tổn sinh lực.

Nhưng theo quan điểm của cô, chuyện lớn bằng trời cũng chỉ mang tới một con dao cùn thái thịt, không có cảm giác sắc bén thái miếng nào ra miếng đấy gì.

Vì từ nhỏ đến lớn đều ở nội trú, cha mẹ bận công việc, cùng người nhà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bạn bè cũng chỉ là chơi xã giao, khi xuyên tới thời đại này và trở thành nữ cảnh sát Hương Giang Dịch Gia Di, cô thậm chí cũng không có quá nhiều bi thương khi sinh li từ biệt với kiếp trước.

Bình Luận (0)
Comment