Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 947 - Chương 947 - Cung Hỉ Phát Tài 4

Chương 947 - Cung hỉ phát tài 4
Chương 947 - Cung hỉ phát tài 4

Chương 947: Cung hỉ phát tài 4

“Ok, đi đi...” Phương Trấn Nhạc hơi cạn lời.

Nhưng ánh mắt anh vẫn đảo một vòng trên cái đầu rối tung lúc ngủ của cô, lại rơi xuống môi cô. Dịch Gia Di đã ngủ say nên môi hồng hào, khóe môi còn có ánh sáng khả nghi, không phải nước miếng đấy chứ...

“Yes, sir!” Dịch Gia Di nghiêm túc đáp lời, gãi đầu rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.

Tuy rằng mơ mơ màng màng nhưng cũng may còn biết đóng cửa.

Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa xếp hàng đợi nhà vệ sinh, đột nhiên mặt hơi đỏ lên.

Anh nhanh chóng quay người sải bước về thư phòng, thẳng đến khi nhà vệ sinh vang lên tiếng xối nước, tiếng mở rồi đóng cửa, sau đó là tiếng đóng cửa phòng ngủ, lúc này anh mới lặng lẽ ra ngoài, lén lút vào nhà vệ sinh.

Căn nhà nhỏ ở Hương Giang quả nhiên giống như mọi người nói, vừa nhỏ vừa không cách âm, kéo khoảng cách xã giao của tất cả mọi người lại gần hơn.

Loại khoảng cách đột nhiên gần sát này khiến anh trải nghiệm được một loại ấm áp, ngọt ngào và xấu hổ kỳ diệu, chẳng hiểu tại sao nhưng lại như dời non lấp bể.

Loại ấm áp và bối rối này thẳng đến khi đi vệ sinh xong và về phòng vẫn chưa hết.

Ngồi trong thư phòng nhỏ, anh trăn trở cả đêm không ngủ được, dứt khoát tìm một quyển pháp y học, vùi đầu nghiêm túc đọc dưới ánh đèn.

Mấy vụ án đã đọc qua, mấy bức ảnh máu me đã xem qua, trái tim anh cuối cùng cũng dần yên tĩnh, cũng từ từ buồn ngủ.

Lại chui vào trong ổ chăn, Phương Trấn Nhạc tâm như nước chảy, thoải mái giãn tứ chi, nằm thẳng hình chữ đại, ngửi mùi nước xả vải loại hương hoa tươi mát, ý thức dần chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào.

Sáng hôm sau, anh ngủ nướng đến rất muộn, không kịp ăn bữa sáng của nhà họ Dịch.

Ế!

Gia Tuấn lại xoa cái bụng no căng, tặng cho sir Phương giàu có đáng thương một vẻ mặt thông cảm.

Ôi...

Mấy ngày năm mới, Phương Trấn Nhạc biến thành đứa trẻ mới nhà họ Dịch.

Vốn nhà họ Dịch là từ lớn chăm sóc nhỏ, Dịch Gia Đống chăm sóc Dịch Gia Di, Dịch Gia Di chăm sóc Gia Như, Gia Như chăm sóc Gia Tuấn, lần lượt như vậy.

Nhưng bởi vì Phương Trấn Nhạc vẫn tính là một vị khách nên ngược lại còn được hưởng thụ sự chăm sóc nhiều hơn Gia Tuấn, trở thành hoàng đế “nhỏ” cuối cùng thuận vị. Tuy rằng việc nặng việc mệt đều làm nhiều nhất nhưng lại được chiều nhất.

Điều này khiến anh rất thoải mái, chỉ hận không thể ngày nào cũng là tết.

Sáng mùng năm đốt pháo, công việc kích thích châm ngòi nổ này, Phương Trấn Nhạc và Gia Tuấn giành nhau nửa ngày, Gia Tuấn suýt chút nữa thì không giành lại được với anh.

Thấy Gia Tuấn chạy đi châm lửa với vẻ sung sướng, Phương Trấn Nhạc mới thu lại bộ dáng tranh giành với cậu bé vừa rồi, khoanh tay nghiêng đầu dựa lên tường ngoài, đứng rất xiêu vẹo lại cười rất ấm áp.

“Anh Nhạc, anh xem số năm mới của tạp chí [Quán cơm Hương Giang] chưa?” Đột nhiên Dịch Gia Di nhét hai tay vào ống tay áo sáp đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc, lớn tiếng hỏi trong tiếng pháo nổ náo nhiệt.

“Chưa xem, có tin gì mới sao?” Phương Trấn Nhạc cũng học theo bộ dáng của cô cho hai tay vào ống tay áo, nhưng tay anh to quá, cho vào trong ống tay áo căng chặt trông rất khó khăn, hai nắm đấm phồng lên, sau khi tầm nhìn của cô bị chân anh thu hút đi, anh rút hai tay ra khỏi ống tay áo, ngoan ngoãn nhét về túi quần.

“Dịch Ký lên cột chuyên mục rồi. Ôi, Thái Lam tiên sinh dùng hẳn sáu trang đặc biệt viết về Dịch Ký đó, số năm mới, ôi… Hơn nữa còn có rất nhiều ảnh. Sau khi qua tết, chuyện làm ăn của chúng tôi chắc chắn sẽ rất tốt.” Dịch Gia Di cười rất đắc ý, lắc đầu lộ ra hai hàm răng trắng, đôi mắt cong thành hai đường, giống y như con chuột nhỏ trộm dầu ăn.

“Vui như vậy sao? Sắp phát tài rồi.” Phương Trấn Nhạc huých bả vai vào người cô, làm Dịch Gia Di lảo đảo.

“Này!” Dịch Gia Di lại huých về.

“Rất không tôn kính trưởng quan!” Phương Trấn Nhạc trừng mắt.

“Đã ăn chực uống chực ở nhà chúng tôi lại còn ra vẻ trưởng quan sao?” Dịch Gia Di giả bộ hung dữ ngẩng đầu lên, sau đó lại quay đầu đi, “phi” thật mạnh một tiếng sang bên phải.

“Này!” Lần này đến lượt Phương Trấn Nhạc kháng nghị.

Dịch Gia Di thấy bộ dáng trừng mắt thổi râu đó của Phương Trấn Nhạc lại cười nghiêng ngả, thấy anh rút tay ra siết chặt lại mới lập tức quay người bỏ chạy.

Về đến Dịch Ký, Dịch Gia Di lấy mười quyển tạp chí mà mình đã hào phóng móc tiền túi ra mua, sảng khoái tặng cho Phương Trấn Nhạc một quyển: “Cầm đi, về nhà bày trong tủ kính cho đẹp, khỏi cần khách sáo.”

Bình Luận (0)
Comment