Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 946 - Chương 946 - Cung Hỉ Phát Tài 3

Chương 946 - Cung hỉ phát tài 3
Chương 946 - Cung hỉ phát tài 3

Chương 946: Cung hỉ phát tài 3

Giao thừa đã kết thúc, một đám người cùng nhau đưa Bảo Thụ về nhà, chậm rãi băng qua các con đường, Bảo Thụ nói không cần tiễn, đặc biệt là không cần nhiều người tiễn như vậy, nhưng mọi người đều không đồng ý, người nào cũng đòi phải đi chung.

Trên đường, Dịch Gia Di ôm con điện thoại di động của mình, thì thoảng lại cầm lên bấm tít tít tít không ngừng, còn hưng phấn hơn cả mua được chiếc Iphone đời mới nhất ở thế hệ sau.

Nữ tổ trưởng có hơi ngốc sau khi say rượu, còn đòi kéo Gia Tuấn và Gia Như qua, khăng khăng muốn bọn họ phối hợp với cô giả bộ gọi điện cho cô. Còn cô thì sắm những vai khác nhau, lúc thì là nữ minh tinh được đạo diễn lớn hẹn đến diễn vai nữ chính, lúc thì là nữ phú hào được thông báo cổ phiếu lại tăng, lúc thì lại là ông chồng siêu thân thiết, siêu đẹp trai, siêu giỏi gọi điện cho cô cầu cô về nhà...

Đến cuối cùng ngay cả Gia Tuấn và Gia Như đều nói đến khô hết cả miệng, chỉ có Phương Trấn Nhạc vẫn không ngại phiền chơi cùng Dịch Gia Di.

Ánh trăng thật đẹp, xung quanh thi thoảng lại vang lên tiếng pháo trúc, hoặc là dọa mọi người giật nảy mình, hoặc là chẳng hiểu sao lại chọc mọi người cười đùa, một đám người giống như lũ ngốc nghe được tiếng pháo cũng phải cười cùng nhau.

Tiễn Bảo Thụ xong, trên đường vòng về, mọi người lại tiễn Tôn Tân, Clara và A Hương về nhà.

Đợi tiễn tất cả mọi người xong rồi, Dịch Gia Đống cho rằng sẽ phải tạm biệt Phương Trấn Nhạc ở đây, nhưng đối phương lại đột nhiên thỉnh cầu cho ở nhờ, sàn phòng khách cũng được, mà sàn thư phòng cũng được.

Dịch Gia Đống sững sờ, lập tức khoác vai Phương Trấn Nhạc, nói với giọng sang sảng: “Vừa hay năm mới có một đống đồ ăn ngon có thể ăn cùng nhau, ngủ ở thư phòng đi, trước đây đám người A Hương tới ở nhờ cũng ngủ ở thư phòng, sáng ngày mai cậu muốn bữa sáng ăn gì? Có thể làm một đĩa sủi cảo chiên trước...”

Phương Trấn Nhạc mím môi, nét mặt dần thả lỏng.

Dịch Gia Di lại ở bên cạnh tươi cười móc con điện thoại di động ra, ấn tít tít tít không ngừng trên đó, sau đó cầm lên, nói với ống nghe: “Alo? Anh Nhạc, buổi sáng muốn ăn gì? Anh thấy sủi cảo chiên được không? Muốn ăn nhân thịt heo? Hay là nhân tôm? Ồ, anh vẫn đang ở trên chiếc giường rộng một trăm mét, không dậy nổi sao? Vậy có cần tôi thuê một trăm người giúp việc tới giúp anh, bưng cơm đến tận phòng ngủ của anh không? OK hả? Được rồi được rồi, xin đợi một lát...”

Phương Trấn Nhạc bị lời của cô chọc cho cười nghiêng ngả, lại chẳng hiểu sao cảm thấy xấu hổ, anh cào mái tóc ngắn, khi mái tóc ngắn bay lộn xộn trong gió đêm lại bị anh ấn về đỉnh đầu, anh khẩn khoản nói: “Đủ rồi đủ rồi, được rồi đó.”

“Thật sao? Được rồi sao? Trong phim còn có một trăm vệ sĩ vẫn chưa ra trận nữa mà...” Dịch Gia Di cất điện thoại di động đi với vẻ tiếc nuối.

“Chị cả làm cảnh sát đúng là phí phạm, nên đi viết tiểu thuyết mới đúng.” Gia Tuấn đi ở phía sau, nhỏ giọng lẩm bẩm với chị hai.

“Loại phim chuyên chiếu lúc tám giờ ấy chắc nên mời chị cả tới làm biên kịch.” Gia Như dùng sức gật đầu.

“Mời anh Tôn Tân tới làm nam chính đi.” Gia Tuấn tiếp lời.

“Sau đó giành giải nam chính xuất sắc nhất và biên kịch xuất sắc nhất.” Dịch Gia Đống đáp lời.

“Còn nói em! Mấy người cũng dám nghĩ quá ha! Chắc nên mời mấy người tới tổ biên kịch luôn mới đúng.” Dịch Gia Di quay đầu phản bác với vẻ bất mãn.

“Ha...”

“Ha ha.”

“Ha ha ha...”

...

Tối ấy, Phương Trấn Nhạc ở trong thư phòng nhà họ Dịch.

Có biệt thự to đẹp không ở lại cứ cố tình chạy đến nhà người ta nằm đất, nhưng sao lại... hạnh phúc như vậy.

Anh quấn kín chăn, nằm một lúc rồi lại đứng dậy đi lại trong phòng và thưởng thức thư phòng, ở đây rất nhiều sách về phương diện trinh thám, mấy quyển này chắc hẳn đều là của Dịch Gia Di.

Rất nhiều quyển đã bị lật đến sờn mép... rất dụng công, quả thật giống với phong cách của Dịch Gia Di.

Còn có rất nhiều sách giáo khoa học sinh, chắc là của Gia Như và Gia Tuấn, còn có một quyển sổ sách, đó chắc chắn là của anh cả Dịch rồi...

Đi qua đi lại hưởng thụ khí tức cuộc sống tràn ngập trong căn phòng nhỏ này, anh hào hứng giống như một đứa trẻ trong phòng đồ chơi.

Không nỡ ngủ.

Tỉnh táo lại không nhịn được muốn uống nước, qua một lúc lại mắc tiểu, anh đẩy cửa ra.

Cách vách cũng truyền tới tiếng mở cửa, nâng mắt lên lại nhìn thấy Dịch Gia Di mặc đồ ngủ chậm rãi đi ra ngoài, lại đột nhiên trông thấy cô nửa tỉnh nửa mê trực tiếp trở tay mời anh, còn lẩm bẩm báo cáo: “Sir Phương, có thể nhường toilet được không?”

Bình Luận (0)
Comment