Chương 956: Mãnh thú xuất chuồng 1
Ngày mai không gặp không về!
Vì thế, toàn bộ đồng môn bên cạnh đều trợn tròn mắt nhìn về phía Dịch Gia Di.
Hả?
Hả?
Hả?
Hóa ra là tới đón Dịch đại tỷ à!
…
“Oa! Tôi suýt thì không nhận ra người luôn này, sao lại đen đi nhiều thế?” Lưu Gia Minh còn đang tìm người có làn da trắng, lớn lên xinh nhất, dáng người cao ráo nhất trong đám người kia.
Thẳng đến khi Dịch Gia Di rời khỏi đội và đi về phía bọn họ thì cậu ta mới trợn tròn mắt, nhướng cao mày với vẻ khó tin.
Phương Trấn Nhạc đứng dưới bóng râm cũng đang quan sát hình tượng nữ tổ trưởng mới mẻ đã tiến hành đặc huấn ba tháng.
Tóc mái vốn để tùy ý trên trán của cô cũng tùy tiện bị vuốt ngược ra sau, lộ ra cái trán trơn mịn và căng tràn, trên gương mặt màu lúa mạch chỗ đen nhất đại khái chính là cái trán.
Một đôi mày kiếm nhỏ mảnh dài dường như đã trở nên sắc bén hơn một chút, không còn tóc mai che ánh sáng cho nên đôi mắt vốn trong veo sáng ngời ấy càng trở nên lấp lánh hơn.
Cả người đã đen đi rất nhiều nhưng lại càng khỏe khoắn và sáng sủa hơn, tản ra tia sáng chói lọi rực rỡ đến mức khó tin.
Hình như lại càng thu hút người hơn rồi.
Khi Dịch Gia Di đi đến gần, Tam Phúc giơ tay phải ra so: “Hình như còn cao hơn rồi thì phải?”
“Hai mươi lăm còn có thể nhảy giò, tôi mới hai mươi mốt, cao lên cũng không phải là chuyện rất bình thường hay sao, cảnh sát Đàm.” Giọng nói của Dịch Gia Di trong trẻo, lúc ngẩng đầu nói chuyện, cười lên lộ ra hàm răng trắng nhỏ.
Khí chất của nữ tổ trưởng hình như cũng trở nên càng có tính nguy hiểm hơn.
Trước đây là sinh vật trí tuệ lông xù nhưng biết nhe răng, bây giờ hình như là mỹ nữ xà sắc bén rồi. Quả nhiên vận động sẽ thay đổi khí chất của con người, không biết về CID, liệu Dịch Gia Di có từ từ trắng về không, liệu khí chết sắc bén và thẳng thắn này có một lần nữa trở nên tem tém lại không. Nhưng thể hồn như dao mảnh này và một cơ thể đã học được trong doanh trại huấn luyện, ngược lại tuyệt đối sẽ không biến mất.
Chú Cửu vỗ lên cánh tay của Dịch Gia Di, gật đầu và bảo: “Chắc chắn hơn rồi.”
“Dịch đại tráng.” Lưu Gia Minh lập tức tiếp lời.
“Lưu mắt to mắt nhỏ!” Dịch Gia Di lập tức đáp trả, ở trong doanh trại huấn luyện không uổng phí, miệng lưỡi cũng sắc bén hơn.
“!” Lưu Gia Minh mang vẻ mặt tủi thân bị bắt nạt.
Dịch Gia Di vui vẻ bật cười to.
Phương Trấn Nhạc thấy mọi người ồn ào, cũng vừa cười vừa mở cửa ghế phụ lái của xe Jeep, quay đầu nói với Dịch Gia Di: “Nữ hiệp Dịch, đi hóng gió không?”
“Đi!” Dịch Gia Di vừa cười vừa giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ lên trời cao, chạy qua đó vừa kéo cửa đã cúi người, nhanh nhẹn nhảy lên xe.
“Oa, ngầu nha!” Du Triệu Hoa cách đó mấy bước chân đang chuẩn bị lên xe cũng lập tức khen ngợi.
Dịch Gia Di rầm một tiếng đóng cửa xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ cười rất đắc ý.
Đương nhiên là ngầu rồi, nhanh chóng lên xe, lái xe truy đuổi cũng là một trong những nội dung đặc huấn mà.
Đội xe lần lượt chuyển hướng, chở đại tỷ đi tẩy trần.
Một đám bạn học ở doanh trại huấn luyện ao ước.
“Cool vãi, tôi cũng muốn tới CID.”
“Đừng mơ, cho dù cậu có lợi hại như Dịch Gia Di thì cũng không có vận may gặp được một đám thám tử tiền bối như vậy đâu.”
….
Trên đường trở về, Phương Trấn Nhạc đưa con điện thoại di động mà Dịch Gia Đống đã làm xong thủ tục giúp Dịch Gia Di cho cô.
“Trên giấy có số điện thoại.”
“Cảm ơn anh Nhạc.” Dịch Gia Di lập tức cầm điện thoại trong tay, sau khi mở máy nghe được tiếng nhạc mở nguồn tăng tăng tăng cực có cảm giác thời đại, Dịch Gia Di cười giống như một đứa ngốc.
Vừa định lưu số điện thoại của đội cảnh sát và Dịch Ký vào thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Cô nhướng mày, quay đầu nhìn về phía anh Nhạc.
Đôi mắt của Phương Trấn Nhạc từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, khóe mắt lại thấy vẻ nghi ngờ của cô, lập tức mở miệng đáp: “Tôi nói số điện thoại của cô cho chị Nhân… bây giờ đại khái tất cả mọi người đều biết rồi.”
Dịch Gia Di lập tức nhận máy: “Alo?”
Mới phát ra có một câu này, tay trái đã lập tức siết lại, vui vẻ vung quyền.
Thích quá, Hương Giang những năm chín mươi cũng có thể gọi điện thoại!
“Gia Di ra ngoài rồi đấy à?” Sir Hoàng cười hỏi.
“A… sir Hoàng!” Dịch Gia Di gãi đầu, cái gì mà “ra ngoài rồi” chứ…