Chương 960: Hội đấu giá từ thiện 2
Nhìn lén một lúc lại phát hiện mình rất không có triển vọng, cô vội vàng hít thở sâu, cố gắng duy trì vẻ mặt thận trọng, cứ cảm thấy mình có hơi làm bộ làm tịch.
Thế nhưng lại không nhịn được cười, làm bộ làm tịch cũng mệt lắm, nghĩ lại làm minh tinh cũng không tốt được đến đâu, không có một chút tự do gì. Ngay cả đôi giày đế bằng mũi nhọn mà cô còn chê gò bó, nếu mỗi ngày đều phải đi giày cao gót, trang điểm đậm thì thật sự cũng rất vất vả.
Bản thân đang suy nghĩ lung tung một lúc lâu đột nhiên nghe thấy hai nghệ sĩ nhỏ mới vào nghề đi qua rèm hậu đài, vừa đi vừa châu đầu thì thầm.
“Cô có nhìn thấy chàng trai siêu cao lớn và trẻ tuổi kia không? Con trai út của vua đá quý đấy, nhà bọn họ có đầy trang sức vàng bạc mà cả đời này cô đeo mãi cũng không hết, có thể đeo đầy vòng lên cả cánh tay cô, kín như mặc áo giáp ấy, trông có uy phong không chứ?”
“Cô bị ngốc sao? Nào có ai đeo vòng như thế… nhưng ngược lại anh ta cũng rất đẹp trai, so với mấy người thừa kế của vua tàu thuyền, con trai của trùm xưởng rượu gì đó thì đẹp hơn nhiều.”
“Tối nay mấy phú hào này sẽ dẫn con trai con gái tới đây kết giao nhân mạch, trải đường tương lai cho thế hệ sau, cô cũng phải lanh trí một chút đi, tiền bối đã nhắc nhở chúng ta rồi, nếu có thể giúp đỡ, lôi kéo mấy thái tử gia này uống rượu thì có thể lọt vào mắt các phú hào, chứng tỏ điều gì biết không? Vợ hiền đó…”
“Con trai út của vua đá quý kia, cô đừng tranh với tôi đấy nhé.”
“Phi, là của cô chắc?”
“Ôi, anh ấy đi qua đây kìa…”
Hai người đột nhiên không ríu rít nữa, Dịch Gia Di lén nhìn ra từ phía sau rèm, chỉ thấy hai người kia lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện ưu thế cơ thể của mình ra, lộ ra một chiếc chân dài, cái eo mảnh khảnh cũng xoay một cái.
Cô xem xong náo nhiệt này lại thò đầu tới nhìn chàng trai mà bọn họ nói, sau đó cũng lập tức ngây người.
Người đi về phía hậu đài vai rộng chân dài, trước kia mặc thường phục còn không nhìn ra được, nhưng mặc nguyên bộ tây trang vào người lại lập tức phô bày toàn bộ ưu thế dáng người.
Mái tóc ngắn bình thường bay nhảy theo gió bị dùng kẹo xịt tóc chỉnh đốn gọn gàng, gương mặt lạnh lùng như nghiêm mặt kia dưới ánh đèn màu ấm cũng trông dịu dàng hơn vài phần.
Đến lúc này cô mới nhớ ra, rốt cuộc Hương Giang có mấy ông vua đá quý thì cô không biết, nhưng anh Nhạc quả thật chính là con trai út của một ông vua đá quý.
Đang thầm lẩm bẩm thì đột nhiên rèm bị vén ra, tên trộm nhìn lén đã bị bắt ngay tại trận.
Phương Trấn Nhạc lập tức đối diện với vẻ mặt sinh động nhướng cao mày xem náo nhiệt của Dịch Gia Di, ngũ quan lập tức sống trở lại, anh hơi nhướng mày, khóe môi vểnh lên, thấp giọng nói: “Đoán ngay cô chắc chắn trốn trong này mà.”
Anh thò đầu nhìn bàn ghế bên cạnh cô, lại nhíu mày: “Vậy mà lại không đi lấy ít điểm tâm qua ăn sao?”
“Còn có thể lấy điểm tâm qua ăn sao?” Lông mày của Dịch Gia Di bay đến tận đỉnh đầu, đôi mắt bắn ra tia sáng.
Phương Trấn Nhạc bị chọc cười, dẫn cô vòng về phía nhà bếp.
Dịch Gia Di theo Phương Trấn Nhạc ra sau bếp trộm thức ăn mới không nhịn được mà cảm thán: “Chỉ có cô là lén nhìn minh tinh, vẫn quá thành thật rồi.
…
Lúc đêm hội bắt đầu, cuối cùng Dịch Gia Di cũng không thể trốn ra sau bếp hoặc hậu đài nữa.
Phương Trấn Nhạc giơ khuỷu tay về phía cô, Dịch Gia Di khoác vào tay anh, hơi ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước đi theo anh, tiến về phía vị trí thuộc về bọn họ bên bàn tròn.
Bởi vì bọn họ tới muộn nên rất nhiều người đều không nhịn được mà nhìn về phía hai người họ, chỉ thấy nam thanh nữ tú, giữ nét mặt của hai người có vẻ chính khí giống nhau, vô cùng xứng đôi lại dường như có hơi xa lạ, người nào cũng khẽ thì thầm, hỏi lai lịch của hai người này.
“Tay súng thần” “nữ cảnh sát phúc tinh” “bông mẫu đơn mới nổi” “con trai út của ông vua đá quý” “thám tử nổi tiếng anh dũng của CID” “khắc tinh của tội ác” “nữ thần thám.” Những từ này lặng lẽ truyền ra giữa các bàn.
Sau khi Dịch Gia Di ngồi xuống vẫn cố gắng duy trì tư thế ưu nhã và thẳng tắp, không thể ngồi thượt người tùy tiện như ở trong văn phòng khiến cô cảm thấy rất tiếc nuối.
Nhưng hai chân giấu vào trong váy vẫn không nhịn được mà lén lút cởi giày, giành lấy tự do và thoải mái.