Chương 961: Hội đấu giá từ thiện 3
Tiết mục đấu giá tiếp theo, trên cơ bản đều không liên quan đến Dịch Gia Di.
Cô vừa không cần thuyết phục phú hào đấu giá đồ vật nào đó mà mình đã từng dùng qua, lại không cần giơ biển tham gia cạnh tranh, chỉ nghiêng đều nói chuyện với Ada ngồi bên cạnh mình.
Khi buổi đấu giá qua được một nửa, cô đã quen gần hết toàn bộ người ngồi đây. Sự sắc bén và trí nhớ đã qua rèn luyện của cảnh sát khiến cô vừa nhận rõ đã khó quên được. Đến lúc này cô mới phát hiện ra hóa ra bố của anh Nhạc không hề đích thân tham gia buổi tiệc tối này.
Dịch Gia Di quay đầu nhìn về phía giám sát Phương đang chán muốn chết, cứ cảm thấy… có khả năng là anh tới cùng mình thôi.
Nghĩ như vậy liệu có phải quá tự mình đa tình rồi không?
Cô vắt chéo hai chân, bắt đầu không có cách nào chuyên tâm buôn chuyện với Ada nữa mà dần dần thất thần, thẳng đến khi người dẫn chương trình của buổi đấu giá đột nhiên nhắc đến tên cô, lông mày của cô giật một cái, cuối cùng cũng tìm về được suy nghĩ đang treo ngược cành cây.
“Tay súng thần này đang ngồi ở đây.” Đột nhiên người dẫn chương trình duỗi tay xuống dưới sân khấu.
Ánh đèn lập tức chiếu xuống dưới, thuận theo hướng mà người dẫn chương trình chỉ, rơi lên người Dịch Gia Di.
Làn da của nữ cảnh sát đã không còn trắng mềm như các nữ minh tinh nhưng làn da màu lúa mạch ấy lại sáng ngời và khỏe khoắn, có loại mỹ cảm khác hẳn với trắng mềm.
Cô hơi ngẩng đầu lên, đường cổ hiện lên rõ ràng, dáng ngồi thẳng tắp, khi ánh mắt nhìn qua, khí thế vô thức tản ra ngoài. Tuy rằng gương mặt vẫn còn non trẻ và trầm tĩnh, nhưng lại có chút sức chấn nhiếp không cho phép người tùy tiện lại gần.
Ánh mắt của rất nhiều người thuận theo ánh đèn rơi lên cái trán bóng loáng của cô, đôi mày kiếm mảnh dài anh khí hừng hực, đôi mắt sáng ngời trong suốt, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn hơi mím và tư thế ngồi thoải mái nhưng nghiêm cẩn.
Nữ tổ trưởng này không thể nghi ngờ gì rất xinh, ngũ quan tinh tế, hoàn toàn chịu được soi xét cẩn thận. Vẻ nghiêm nghị mà nhiều người cho là nhàm chán hòa quyện vào khuôn mặt trong sáng dịu dàng, cùng dáng người mảnh khảnh của cô đã tạo ra một khí chất mới.
Nguyên tố mâu thuẫn hóa ra lại có thể va chạm ra vẻ đẹp chói mắt như thế, khiến người không thể rời tầm nhìn đi, vì thế ánh mắt của mọi người nấn ná trên nét mặt của cô, dừng lại trên đường nét uốn lượn khỏe khoắn và rắn chắc trên cánh tay cô, quan sát kỹ một lúc cũng ngấm ra được vẻ đẹp đặc biệt dần dần nở rộ ra trong cơ thể cô.
“… Tay súng thần thám này đã dùng một phát súng kết thúc một đời tội ác của vua cướp, không chỉ cứu được mạng sống của đồng đội, báo thù cho thị dân chết oan, mà càng khiến cho chủ tiệm vàng và các ngân hàng tránh được một mối lo dai dẳng…” Người dẫn chương trình nói.
Vì thế mọi người nhìn về phía hai tay tùy tiện đặt trên đùi của Dịch Gia Di, rõ ràng một đôi tay mềm mại thon dài và mảnh khảnh như thế lại có lực sát thương như vậy.
“… Cô ấy đã giúp tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức bắt được trùm buôn ma túy đã hại không biết bao nhiêu gia đình và thị dân, trong đại hội biểu dương đội cảnh sát Hương Giang năm ngoái đã có được lời khen ngợi và tán đồng của tổng cảnh ti tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, đồng thời cũng là thám tử được coi trọng nhất CID năm ngoái, bắt đầu từ năm ngoái, rất nhiều người đều đã ghi nhớ tên cô ấy…”
Người dẫn chương trình liệt kê công lao của Dịch Gia Di, hình dung một thám tử bình thường thành một nữ siêu nhân bảo vệ chính nghĩa Hương Giang mạnh mẽ.
Trong mắt mọi người, nữ cảnh sát đang ngồi ở đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn hẳn.
Hóa ra định nghĩa một người không cần thiết cứ phải là vẻ ngoài khỏe khoắn hoặc mềm mại, mà là linh hồn của cô.
Các phú hào bị người dẫn chương trình kích động đến mức cả người sục sôi nhiệt huyết, biết rõ vỏ đạn kia là giả lại được đấu giá thành cái giá cao nhất hôm nay mới thôi.
Thứ mà mọi người cần không phải là viên kim loại nhỏ bé biến dạng kia mà là loại tinh thần khiến người hướng lên đó.
Các tài chủ đã đủ tiền rồi, cái mà bọn họ thiếu chính là văn hóa và tinh thần.
Khi hội đấu giá bế mạc, một triệu hai đô la Hồng Kông cũng vào túi.
Sir Quách kích động nâng ly về phía Dịch Gia Di, cống hiến này coi như tính lên đầu Dịch Gia Di rồi, cũng may mà có “người có chuyện xưa đáng viết thành sách” như vậy tồn tại, mấy người bọn họ mới có lý do đi gom tiền.