Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 962 - Chương 962 - Hội Đấu Giá Từ Thiện 4

Chương 962 - Hội đấu giá từ thiện 4
Chương 962 - Hội đấu giá từ thiện 4

Chương 962: Hội đấu giá từ thiện 4

Dịch Gia Di giơ cốc cụng ly với sir Quách, quay đầu lại nhìn thấy có người ở bàn khác giơ cốc ra hiệu với cô.

Cô cũng gật đầu nâng cốc, sau khi ra hiệu với mấy người lạ này, lại cách không cụng ly, nhấp nhẹ rượu trong cốc.

Đương nhiên vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, làm cảnh sát lâu như vậy rồi, năng lực này thì cô vẫn có một chút, nhưng huyết dũng bốc lên đầu lại thật sự có hơi không khống chế được, cơn kích động nhảy nhót trong lòng cũng dần lộ ra trong rạng mây hồng trên gò má.

Sau khi đặt cốc xuống, vật phẩm đấu giá tiếp theo cũng bắt đầu, cuối cùng thì cô cũng lén lút xoa mặt mình, chỉ thấy nóng ran, lại ngại ngùng nhe răng hít khí lạnh.

Xem chừng loại trường hợp lớn này vẫn tham gia quá ít, không thể hỉ nộ ái ố không hiện ra như Kinh Kha đâm Tần Vương, vậy miễn cưỡng làm thích khách huyết dũng Tần Vũ Dương vậy.

Phương Trấn Nhạc ngồi bên tay trái Dịch Gia Di vẫn luôn chú ý đến cô, sir Quách ngồi đối diện cũng luôn để ý Dịch Gia Di cũng để ý thấy động tác nhỏ của cô, không hẹn mà cùng bật cười.

Món áp trục trong buổi đấu giá là dây chuyền ngọc trai đã từng được nữ minh tinh nổi tiếng đeo trong cảnh quay kết hôn của một bộ phim lãng mạn. Tuy là hàng giả nhưng khi ấy đạo diễn cũng mời nhà thiết kế trang sức thân là bạn bè đích thân cầm đao thiết kế, kiểu dáng vô cùng xinh đẹp.

Sau khi trải qua mấy vòng đấu giá kích thích, mấy vị phú hào đều không thể đấu giá được dây chuyền đó cho bạn gái của mình, ngược lại bị một phú hào giấu tên nhờ nhân viên tạp vụ giơ biển hộ mua thành công.

Tuy rằng các phú hào cảm thấy đáng tiếc, nhưng dù sao cũng chỉ là một buổi đấu giá từ thiện, ngược lại cũng không cảm thấy tiếc bao nhiêu.

Tiếp theo chính là phân đoạn xã giao tự do dùng bữa và khiêu vũ, đối với rất nhiều người tham gia yến hội mà nói, phân đoạn này mới là bữa chính. Cho dù là phú hào cũng cần kết giao nhân mạch mới, không ngừng mở rộng đế quốc tài phú của mình, tiệc buffet đã bày ra, mọi người liền xoa tay đứng dậy.

Tuy rằng trong tay cầm đĩa thức ăn và cốc rượu nhưng ánh mắt của mọi người lại không nhìn thức ăn mà là nhìn mấy người đi về phía thức ăn.

Những người nào hữu dụng nhất đối với mình, những người nào không hữu dụng đến vậy, bọn họ rất nhanh đã phân tích rõ ràng xong, sau đó tấn công mang tính mục đích.

Nhưng Dịch Gia Di lẫn trong đám người này lại thật lòng đi ăn.

Cô sớm đã nói chuyện với đầu bếp sau bếp rồi, bò bít tết nóng hổi và càng cua hoàng đế vừa mới ra lò là những món nhất định phải ăn, lúc vừa rồi cô ở sau bếp nhìn thấy đầu bếp nấu ăn đã bắt đầu thèm rồi.

Khi một mình cô bưng đĩa đi qua, sir Quách thấy cô lạc lõng mới quay đầu liếc nhìn bốn phía, phần lớn các minh tinh đều mạnh vì gạo bạo vì tiền, đã quen với cảnh tượng như vậy rồi, bên cạnh luôn có rất nhiều phú hào vây quanh. Mà rất nhiều phú hào này đều quen biết nhau, cũng phần nhiều là một đám vừa nói chuyện vừa đi về phía đồ ăn.

Quách Vĩnh Diệu lo Dịch Gia Di bị lạnh nhạt, trong lòng không thoải mái nên đi qua nói với cô: “Minh tinh chắc chắn nhân khí cao hơn chúng ta, phỏng chừng sẽ nhận được sự chú ý của ban tổ chức, phú hào và người truyền thông hơn, nếu cô cảm thấy lạnh nhạt và nhàm chán thì lấy thêm ít đồ ăn vào. Càng cua hoàng đế và bò bít tết đều rất ngon, ăn nhiều một chút.”

“Không thành vấn đề, sir Quách.” Dịch Gia Di vừa cười vừa gật đầu, ngược lại cô không để ý có người nào tới xã giao với cô không, không có ai tới làm phiền cô ăn đương nhiên càng tốt hơn rồi.

Kết quả hai người vừa mới nói đơn giản vài câu thì đột nhiên bị người ngắt ngang.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da bước tới, vừa cười vừa nói với Dịch Gia Di: “Chào tổ trưởng Dịch, tôi là phó tổng giám đốc của công ty cao su Lai Thịnh, triệu Tuấn Kiệt, không biết liệu có vinh hạnh được mời tổ trưởng dịch khiêu vũ không?”

Là con trai thứ của vua cao su, anh ta ý chỉ sân khiêu vũ mang ánh đèn mờ ảo ở một bên khác của hội trường trong nụ cười rạng rỡ.

Bên đó âm nhạc du dương, rất thích hợp để khiêu vũ, bên này nghe thấy tiếng nhạc đã cách xa rất nhiều, thích hợp để nói chuyện dùng bữa.

Dịch Gia Di nghĩ đến lời mà Ada đã nói với mình trước đó, cô có thể từ chối, không cần phối hợp gì cả nên dứt khoát bảo: “Thật ngại quá, Triệu tiên sinh, bây giờ tôi hơi đói bụng, muốn ăn trước.”

Bình Luận (0)
Comment