Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 963 - Chương 963 - Đúng Là Lo Bò Trắng Răng

Chương 963 - Đúng là lo bò trắng răng
Chương 963 - Đúng là lo bò trắng răng

Chương 963: Đúng là lo bò trắng răng

Triệu Tuấn Kiệt sững sờ, ở loại yến hội này đây là lần đầu tiên anh ta gặp được người sẽ từ chối mình, càng là lần đầu tiên nghe được lý do từ chối kỳ quái như thế… đói bụng là cái quái gì?

Sir Quách thấy Trần Tuấn Kiệt lúng túng cũng vội cười giảng hòa, nói vài câu rồi dẫn Triệu Tuấn Kiệt rời đi.

Dịch Gia Di mím môi cười, quay người sải bước về phía bàn ăn, những tầng váy lụa dài bay nhẹ phía sau cô, giống như một đám mây màu sâm panh đuổi theo phía sau cô.

Sau vài phút, cuối cùng sir Quách cũng ứng phó xong với Trần Tuấn Kiệt, lại quay đầu đi tìm Dịch Gia Di, chỉ thấy nữ tổ trưởng mà anh ta lo lắng sẽ bị lạnh nhạt bị mấy cậu ấm nhà giàu và minh tinh vây ở giữa, mọi người mồm năm miệng mười hỏi cảnh sát có cảm giác gì, lúc giết vua cướp có sợ không…

“Mạnh quá” “cool thật” “cảnh sát Dịch lợi hại quá” “oa…” “thật sao?” “da cô đẹp lắm đó” “oa, thật sự có bắp tay luôn này, có cơ bắp như vậy mặc lễ phục đêm cũng rất ưa nhìn.” Mấy lời khen này nối tiếp vang lên.

Có nữ minh tinh trẻ tuổi hơi hoạt bát thậm chí còn sờ cơ bắp cánh tay mà Dịch Gia Di mới luyện ra…

Lạnh nhạt? Không tồn tại.

Một nữ cảnh sát như Dịch Gia Di ở trong một đám người như vậy thật sự quá đặc biệt, cũng có có hứng thú đặc biệt.

Quách Vĩnh Diệu gãi đầu, quay người yên tâm đi làm việc của mình.

Lo nhân khí của Dịch Gia Di sao?

Đúng là lo bò trắng răng.

Lâm Lệ Uyển là nữ minh tinh từ Đài Loan tới Hương Giang đánh liều, trước đây phần lớn vai mà cô ta diễn đều là nữ chính trong phim tình cảm, thường được khen là diễn uyển chuyển, khóc rất đẹp.

Nhưng mấy diễn xuất này, mấy vẻ mặt này dùng quen rồi, đến Hương Giang cũng không tiện dùng cho lắm. Ở thành phố vô cùng bình dị dễ gần này, con người không văn nghệ mà còn rất sống động đến mức có đôi khi như đang sống trong rừng rậm vậy.

Cô ta đang cố gắng thích ứng, muốn làm nên thành tựu gì đó ở một nơi như vậy.

Vì thế, trước kia cô ta chưa bao giờ từng đồng ý đi loại tiệc tối xã giao này, đến hôm nay lại phá lệ.

Nhìn hai nữ diễn viên khác cùng bàn vừa cười vừa băng qua giữa các bàn tiệc giống như con hồ điệp, cười tươi như hoa nở, mỗi người đi cùng một vị phú hào, nhà sản xuất, được những người khác ghi nhớ, có được một lời hứa hẹn nhất định mời đối phương diễn vai chính, như cá gặp nước… cô ta cũng rất ngưỡng mộ, muốn tiến vào cảnh lạc thú này, hòa mình vào trong xa hoa trụy lạc.

Nhưng nghĩ đến chủ động sáp tới làm quen có khả năng sẽ bị người cảm thấy lỗ mãng, bị lợi dụng mà không được tôn trọng… cô ta lại cảm thấy đứng ngồi không yên, mông không nhấc lên nổi, miệng cũng không mở ra được.

Ngay lúc Lâm Lệ Uyển đang rối rắm khó xử thì đột nhiên có nhân viên phục vụ từ hậu đài bước ra, hai tay bưng cái mâm vàng lấp lánh, đồ bày trong mâm được vải đỏ phủ kín trông có vẻ vô cùng nặng nề, điều này cũng thu hút ánh mắt của mọi người.

Đám trai thanh gái lịch đang xã giao quay đầu qua nhìn cái mâm vàng kia xuyên qua đám người đi về phía khu lấy thức ăn.

Lẽ nào là một mâm thức ăn sao?

Tầm nhìn của mọi người đuổi theo, từ đầu đến cuối đều dính lên trên cái mâm vàng, thẳng đến khi…

Cuối cùng nó dừng lại trước mặt cô gái có dáng người cao ráo, lưng thẳng vai mở, có nụ cười tỏa nắng kia.

Dịch Gia Di đang trao đổi với đầu bếp làm bò bít tết về bí quyết làm món này, trong miệng không ngừng bắn ra những từ chuyên ngành như “thịt bò tỉnh” “phản ứng Maillard” “cắt dày” “Myoglobin” như không cần tiền, cùng đầu bếp nói chuyện như gặp tri kỷ.

Khi đột nhiên bị nhân viên phục vụ ngắt ngang, Dịch Gia Di và đầu bếp đều có hơi bất mãn, đồng loạt quay đầu trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ với ánh mắt không tán đồng.

Trời đánh còn tránh bữa ăn đấy, đúng là không lễ phép tí nào.

“…” Nhân viên phục vụ vốn xuyên qua một đám người giống như minh tinh, trong tầm nhìn của mọi người đi tới đây tặng quà cho tổ trưởng Dịch còn đang cảm thấy vô cùng đắc ý, nhưng hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị trừng mắt, trái tim anh ta thắt lại, toàn bộ vẻ đắc ý vừa rồi lập tức biến thành chột dạ, bả vai hơi rụt lại, không dám thừa nước đục thả câu nữa mà vội vàng vừa cười vừa kéo cái khăn đỏ ra, ngoan ngoãn nói: “Chào buổi tối, dây chuyền trân châu chân ái vừa rồi được cạnh tranh đấu giá, người giấu tên đã mua nó muốn tặng nó cho tổ trưởng Dịch, mời cô kiểm tra và nhận hàng.”

Bình Luận (0)
Comment