Chương 964: Tràn đầy sức sống và rực rỡ như ánh sáng 1
Nữ cảnh sát trẻ đã sớm xưa đâu bằng nay.
“Ồ!”
“Oa…”
“Thích vãi!”
“Ngưỡng mộ quá…”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hô thấp và thì thầm to nhỏ, thậm chí còn có người ngửi thấy mùi lãng mạn, bắt đầu hô: “Đeo nó đi, đeo nó đi!”
Lâm Lệ Uyển thấy tầm nhìn của đám người đều tập trung lên người Dịch Gia Di mà hơi đăm chiêu. Tâm trạng vốn vì rối rắm mà sốt ruột dần dần bình tĩnh lại, định đứng dậy mà bám vào bàn, bàn tay cầm cốc rượu cũng tự nhiên hạ xuống bên người.
Nhân viên phục vụ đối diện với Dịch Gia Di đang cố gắng tìm về dũng khí, lớn tiếng lặp lại lời mà vừa rồi quản lý đã dạy anh ta: “Châu báu tốt nhất tặng cho cảnh sát Dịch đã vất vả bảo vệ công dân trong một năm.”
Một diễn viên nam khác ngồi bên cạnh Lâm Lệ Uyển không nhịn được mà cảm thán, phát ra tiếng thì thầm kính phục mà khao khát.
Lâm Lệ Uyển quay đầu đối diện với diễn viên nam kia, đột nhiên cười một tiếng, rất nhiều lời mà người bên cạnh thường nói như “học hỏi bộ dáng của người khác để xã giao” “tích lũy nhân mạch xử lý tốt quan hệ nhân sinh” “lấy lòng các đại lão phú hào nhiều hơn” đều bị cô ta đẩy ra trong đầu mình.
Một khắc này, cô ta nhớ ra mình không phải một thương nhân, càng không phải bông hoa giao tiếp.
Cô ta là một diễn viên, dùng diễn xuất để nói chuyện, có thể kết thiện duyên với người khác, có khả năng xã giao thì không có gì đáng chê trách cả, nhưng nếu đã không có cách nào làm được một bước đó thì không nên vì thế mà cảm thấy lo lắng.
Để chuyện mà mình không làm được cách xa mình một chút và cố gắng vì những việc mà mình có thể làm được, không thể xã giao thì quyết cũng không thể lay chuyển nền tảng “sự nghiệp diễn viên của mình.”
Tâm trạng của cô ta thoáng cái trở nên tươi đẹp hơn hẳn, toàn bộ vẻ không tự tin cùng nôn nóng trên mặt Lâm Lệ Uyển đều biến mất sạch, khí chất cả người đều trở nên thong dong tiêu sái.
Nam diễn viên ngồi cùng bàn với cô ta, cùng cô ta nhìn nhau mà cười cũng khẽ ngẩn ra, anh ta bị nụ cười của Lâm Lệ Uyển lây nhiễm. Bỗng nhiên cảm thấy, một cái nhăn mày và một nụ cười vừa rồi của cô ta rất phù hợp với hình tượng nữ chính trong bộ phim truyền hình mà anh ta vừa mới tiếp nhận gần đây.
. . .
Dịch Gia Di cũng không biết mình cũng có thể vô hình trung ảnh hưởng đến người khác, giờ phút này còn đang ở trong khu vực trung tâm sự kiện, nghe tiếng ồn ào của mọi người nhưng cô lại không hề cười, ngược lại còn hơi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt cảnh giác lại sắc bén.
Vô sự xum xoe, cô cũng không quen biết người giấu tên kia cho nên cũng không dám tùy tiện nhận món quà mấy triệu như vậy.
Cô vội lắc đầu nói: “Thật ngại quá, món quà quá quý giá thứ cho không thể nhận, mong anh trả nó về cho người nặc danh kia.”
Nhân viên phục vụ lại sửng sốt, anh ta nghĩ tổ trưởng Dịch sẽ nhận món quà với vẻ vô cùng hứng khởi, sau đó bày chiếc dây chuyền ra trước mặt mọi người với vẻ vừa ngượng ngùng vừa khoe khoang, rồi lại đeo lên.
Anh ta cũng… chưa chuẩn bị ứng phó với cách phản ứng này của tổ trưởng Dịch nữa.
Hội trường nhất thời trở nên yên tĩnh, Quách Vĩnh Diệu đứng ở cách đó vài bước cùng lãnh đạo xã hội do đài truyền hình TVB phái tới tham gia nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di một lúc, sau đó đột nhiên hiểu ra tổ trưởng Dịch không hề nói đùa.
Cứ như vậy tình cảnh sẽ rất khó xử, cho nên anh ta vội bước đi về phía Dịch Gia Di, khi đối phương nhìn lại, anh ta cười nói: “Nhận đi, Gia Di.”
Dịch Gia Di trừng mắt nhìn, khi sir Quách đi tới, cô thấp giọng hỏi: "Là tiết mục mà bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị trước sao?”
Tất cả chỉ là một tấm màn đen?
Quách Vĩnh Diệu mím môi, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng nhìn về phía Phương Trấn Nhạc đang nói chuyện với một vị phú hào trưởng bối.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Quách Vĩnh Diệu bặm môi một cái.
Ánh mắt Dịch Gia Di nhanh chóng liếc theo tầm mắt của sir Quách, cũng thấy được Phương Trấn Nhạc và sir Quách đang đối diện với nhau.
Cô cụp mắt thu lại tầm nhìn, chỉ trong vài giây đã có vô số suy nghĩ lướt qua.
“Đúng vậy, cảnh đội chúng ta vì tạo hình tượng mà sắp xếp một quy trình như vậy.” Sir Quách vội dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nhỏ giọng nói, “Sorry nha, lúc trước quên nói với cô.”
“Thì ra là thế.” Dịch Gia Di gật đầu, cuối cùng cũng mím môi cười.
Sir Quách cũng cười theo.