Chương 965: Tràn đầy sức sống và rực rỡ như ánh sáng 2
Dịch Gia Di quay qua gật đầu với nhân viên phục vụ, sau khi nói lời cảm ơn mới nhận lấy sợi dây chuyền, từ chối đề nghị giúp cô đeo lên của người bên cạnh mà tự mình cầm nút buộc dây chuyền, ngón tay linh hoạt buộc lại, cũng đặt sợi dây chuyền ngay ngắn, sau đó lập tức hơi ngẩng cằm lên, đối diện với ống kính của người truyền thông tham gia yến hội, để mặc cho họ chụp ảnh.
Nếu là quy trình đã sắp xếp trước, làm sao sir Quách có thể quên nói cho cô biết?
Lúc bọn họ ở trên xe có rất nhiều thời gian tán gẫu về quy trình của bữa tiệc này, chị Ada cũng nhắc nhở cô phải làm gì, không sót một chuyện lớn chuyện nhỏ nào, làm sao có thể không nhớ mỗi một tiết mục quan trọng như vậy được?”
Rõ ràng chỉ là viện cớ mà thôi.
Dịch Gia Di giơ tay sờ sợi dây chuyền trên cổ, cảm thấy tầm nhìn của người xung quanh dần dần rời khỏi người mình.
Cô quay đầu nở nụ cười với đầu bếp làm bò bít tết, thấy miếng thịt bò mà cô chọn trước đó đã được nướng xong, vội rắc một ít bột tiêu đen vào, sau đó mời đầu bếp giúp thái thành miếng dài.
Trong lúc chờ đợi, cô cúi mắt nhớ lại khi sir Quách và Phương Trấn Nhạc đối diện tầm mắt với nhau, trên mặt anh Nhạc hiện vẻ quẫn bách và bối rối.
Vào thời điểm đó, sir Quách theo bản năng quăng về phía anh Nhạc ánh mắt cầu cứu…
“Tổ trưởng Dịch, bò bít tết của cô đây.” Đầu bếp đã thái xong thịt bò, đưa cái đĩa trắng còn nóng qua cho cô.
Dịch Gia Di vừa cười vừa nhận lấy, đi vào góc chậm rãi thưởng thức hương vị đặt biệt thơm ngon của món bò bít tết tươi ngon mọng nước lại hơi dai.
Một miếng thịt bò bít tết vào bụng, ánh mắt của cô tập trung nhìn làn khói nóng bốc lên từ cái đĩa và miếng thịt bò thơm phức, đột nhiên khóe môi hiện ra một nụ cười.
Niềm vui sướng bí mật dần dần nổi lên, lại nhanh chóng bị cô giấu đi.
Đôi mắt cô cong lại, nhắm mắt nhịn cười.
Hàng lông mi vì lực nhắm mắt mà hơi rung lên, giống như cánh chim vỗ nhẹ thật đáng yêu.
…
Dịch Gia Di từ chối lời bắt chuyện của mấy phú hào và cậu ấm nhà giàu mà lặng lẽ chọn góc tận cùng của khu vực buffet, dựa sát vào một cái tủ trống ở nơi ánh đèn rực rỡ tìm không thấy, lẳng lặng thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình.
Đối mặt với cô là một cây dương cầm chỉ cách có vài bước chân.
Dịch Gia Di không nhịn được mà nghiêng đầu trầm tư…
Lúc này, một vị nữ minh tinh đi tới bắt chuyện, nói: "Thế nào? Thấy chiếc đàn dương cầm kia rất đẹp đúng không? Loại ngón tay thô kệch chỉ biết đánh đánh giết giết như cảnh sát các cô chắc là chưa bao giờ từng đụng vào đâu nhỉ?”
Giọng điệu muốn coi thường người bao nhiêu thì coi thường người bấy nhiêu.
Ngữ khí muốn nhiều không nhìn nổi người, thì có nhiều không nhìn nổi người.
Gia Di liếc xéo nhìn đối phương, khóe môi nhếch lên nụ cười ngông cuồng tự đại, cười lạnh thành tiếng.
Thế này thật không khéo nha, kiếp trước cha mẹ cô ngại trông con quá mệt nên mỗi tuần cô được nghỉ đều sẽ đưa cô tới lớp năng khiếu học chơi dương cầm. Lúc nhỏ, cô thậm chí còn cảm thấy tương lai mình có thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm cho nên rất say mê học đàn, thi cử…
Cô liếc mắt nhìn nữ minh tinh kia, nhấc bước chân ưu nhã của mình, kiêu ngạo giống như thiên nga đi về phía trước chiếc đàn dương cầm, sau đó chậm rãi ngồi xuống, lập tức ngón tay lướt qua phím đàn, trong nháy mắt tiếng đàn chợt nổi lên đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Sau đó, một bản Chopin bay ra từ đầu ngón tay nàng…
Nữ minh tinh coi thường người kia lập tức cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, tay cầm ly rượu vang hơi nghiêng, rượu chảy cả ra cũng không tự biết, quả thực giống như sắp dập đầu bái lạy luôn rồi.
Miệng chỉ còn lại một câu thì thầm: “Là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! Thất kính thất kính…”
Những phú hào, cậu ấm nhà giàu, nhà sản xuất, nam minh tinh gì đó kia, người nào cũng dồn ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ tới. Còn có đạo diễn lớn muốn ký tên cầu hợp tác.
Các nữ minh tinh lại càng hâm mộ nghiêng đầu híp mắt, hé môi thở dài.
Nổi bật không ai so bi được, toàn bộ hội trường đều xôn xao, trong tiếng vỗ tay hoan hô cô chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi một cách nhẹ nhàng và tiêu sái.
Ngày đó, cảnh sát Dịch Gia Di hai tay đút túi, không biết cái gì gọi là đối thủ.
Cô đắm chìm trong tưởng tượng, tay trái nhiều lần đút vào thắt lưng nhưng mãi vẫn không tìm được túi quần có thể cho tay vào.