Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 98 - Chương 98 - Bút Phán Quan! 2

Chương 98 - Bút Phán Quan! 2
Chương 98 - Bút Phán Quan! 2

Chương 98: Bút Phán Quan! 2

Thiếu nữ đang đi đến trước mặt không hề do dự một giây một phút nào cả, cô ta đặt cặp sách của mình lên quầy hàng rồi cũng khom người đi giúp, tay nhặt quýt lên ôm rồi đặt về xe, lại chạy bước nhỏ tới chỗ xa hơn nhặt.

Dáng người tinh tế, bóng dáng nhẹ nhàng, trông đáng yêu như một bông hoa nhỏ.

Cuối cùng chỉ còn vài quả quýt lăn vào trong ngõ nhỏ bên cạnh, thiếu nữ vuốt mái tóc dài, quay đầu trông thấy bà cụ run lẩy bẩy giống như một cái máy rỉ sắt đang cố gắng nhặt quả quýt lăn ra đường.

Cô ta cũng không do dự nữa, giống như con nai nhỏ thuận theo thức ăn mà thợ săn để lại, chậm rãi lại gần cái bẫy, nhặt từng quả quýt lên, từ từ tiến vào trong ngõ nhỏ thiếu vắng ánh đèn.

Cô ta bước một bước, rồi lại bước một bước, ngay khi làn váy cũng đã lọt vào trong bóng tối, một cái bóng màu đen phía sau chồng thùng các tông to lớn đột nhiên duỗi thân thành quái thú nhào tới, bịt miệng và mũi của thiếu nữ, dễ dàng kéo cô ta vào trong bóng đen dày đặc không lọt ánh sáng phía sau đống thùng các tông.

Đầu ngõ, bà cụ nhặt hai quả quýt lăn xa cuối cùng, đặt về quầy hàng lưu động, sau đó mới duỗi đôi vai với vẻ nhọc nhằn, chậm rãi cầm chiếc cặp sách trên đống quýt lên, lặng lẽ nhét vào trong thùng xe bên dưới sạp hàng, sau đó đẩy xe hàng tiếp tục đi .

Bà ta bước đi chậm rãi, lưng vẫn còng xuống, nếp nhăn trên mặt vẫn tiếp tục nuốt chửng ánh đèn neon chiếu xuống đỉnh đầu.

Ban đêm, trên đường thưa thớt bóng người yên tĩnh, thi thoảng có chiếc xe hơi lái tới nhưng lại vút qua đi ngay, có một đôi tình nhân vòng ra từ trong góc, thì thầm to nhỏ với nhau băng qua ngã tư, tiến vào một con đường khác.

Đường xá vẫn như thế, cảnh đêm vẫn như vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ.

Thiếu nữ vừa rồi đó giống như chưa từng tồn tại.

Sáng ngày hôm sau, thám tử tổ trọng án Dịch Gia Di đi làm ngày đầu tiên, cô hào hứng muốn chết nên dậy từ rất sớm.

Dịch Gia Đống vừa mới ra khỏi phòng nam sinh đã nhìn thấy Dịch Gia Di đang ngồi đọc sách dưới ánh nắng sớm.

Sau đó cô lại ngoan ngoãn đi chợ cùng anh, Dịch Gia Đống đi bộ còn cô thì chạy bước nhỏ: “Thế này cũng coi như chạy bộ sáng.”

Sau khi xử lý rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở Dịch Ký, hai người về nhà phát hiện ra Gia Như và Gia Tuấn cũng đã dậy hết, bọn trẻ nói là bên ngoài không biết có tụi mèo hoang ở đâu tới đánh nhau, đánh rất ác liệt, rất nhiều người đều bị đánh thức.

Khi Dịch Gia Đống nấu bữa sáng, Dịch Gia Di lại về phòng tìm được cái quần dài bình thường và áo sơ mi rộng thùng thình có thể diện nhất và đẹp nhất của mình ra, vỗ cho thật phẳng rồi mới vừa buộc tóc đuôi ngựa vừa đi ra khỏi phòng nữ sinh.

“Chị cả, sau áo chị sứt chỉ kìa.” Gia Như dọn xong bát đũa, quay đầu nói.

Dịch Gia Di lập tức quay đầu kéo phía sau ra nhìn, phát hiện ra không chỉ sứt chỉ mà còn xù lông, cũng không biết mài thế nào nữa, cô nhét áo vào quần, cười bảo: “Không sao, nhét vào là không nhìn thấy nữa, đợi chị nghỉ phép lại đi mua quần áo mới sau, đến khi đó cũng mua cho các em vài bộ.”

“Ngày nào cũng mặc đồng phục trường, nào có cơ hội mặc đâu ạ.” Gia Như nhún vai: “Chị cả vẫn nên gom tiền làm của hồi môn đi.”

“Vậy thì mua giày mới cho các em nhé.”

Tâm trạng tốt nên bữa sáng ăn nhiều hơn một chút, cũng mặc kệ thật ra vẫn còn sớm, Dịch Gia Di đã đạp xe xuất phát với vẻ siêu tích cực.

Dịch Gia Như nhìn cánh cửa đóng lại, thở dài bảo: “Chị cả có khả năng là người đi làm đầu tiên ở cục cảnh sát Du Ma Địa quá.”

Kết quả trên cơ bản cũng không hơn không kém lời Gia Như nói, khi Gia Di đến nơi, các văn phòng đều trống không.

Cô thuận đường đi mua hoa hồng đỏ và hướng dương màu vàng về cắm vào trong bình hoa, bày trà sáng và điểm tâm mang từ nhà tới lên bàn làm việc, bái lạy và thắp hương cho tượng Quan Công trong văn phòng, rồi lại dọn dẹp bàn làm việc mới, đựng đầy nước sôi để nguội trong cốc nước thì cục cảnh sát mới bắt đầu lục tục có người đi làm.

Nhìn thấy một vài cảnh sát mặc quân trang đi tới phòng thay đồ để đổi đồng phục, đột nhiên Dịch Gia Di nghĩ đến mình còn một vài thứ để trong tủ đồ nữa.

Khi đi đến cổng đột nhiên nghe thấy người trong phòng thay đồ đang nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment