Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 99 - Chương 99 - Đắt Lắm Đó

Chương 99 - Đắt lắm đó
Chương 99 - Đắt lắm đó

Chương 99: Đắt lắm đó

Vì trước kia hơn tám giờ bốn mươi phút mình mới đi làm, tầm gần chín giờ này đã sớm ngồi trong văn phòng hỗ trợ hành chính, rất ít gặp được nữ cảnh sát mặc quân trang vào thời gian này.

Đối phương đại khái cũng vì thế mà cảm thấy an toàn, cho rằng cô chắc chắn đã sớm thay xong đồng phục và đi làm việc rồi, cho nên lúc này ở trong phòng thay đồ lại bàn về cô, không hề có ý thứ thận trọng và che giấu chút nào.

“Theo tôi thấy nhé, cô đừng thấy Dịch Gia Di mới vào làm đã được lên báo, lên trang bìa, nhưng đó đều là do giám sát Quách đang chạy thành tích mà thôi. Cô ta may mắn sao, qua vài ngày nữa là mọi người sẽ quên ngay, còn không phải cô ta vẫn giống như tạp vụ à. Chị Nhân biết lén lười nhất, việc bẩn việc mệt gì cũng đùn hết cho cô ta, nào có thoải mái như chúng ta, đi dạo phố miết, đi mệt rồi lại đến Cha chaan teng ngồi nghỉ, cô hà tất phải ngưỡng mộ cô ta, cô ta mới phải ngưỡng mộ chúng ta thì có.”

“Tôi cũng nghĩ đến mấy chuyện chị nói rồi, vẫn là đừng ghen tỵ với người khác, cũng đừng vì người khác may mắn mà tự oán tự trách. Ôi, chị Toa Toa, hôm trước chị có nhìn thấy sir Phương của tổ B mặc tây trang không? Đẹp trai ghê luôn!”

“Nghe nói sir Phương cực giàu có, ngày nào cũng mời cấp dưới ăn uống thịnh soạn, mỗi lần họp đều phải có dương chi cam lộ và sữa gừng đông do Phối Thâm Tỉnh mang tới. Hôm qua tôi còn nhìn thấy Lưu Gia Minh đi dạo trong cục cảnh sát, trong tay cầm Soufflé nữa đấy.”

“Đúng đó, tôi nhớ tháng trước sau khi sir Phương tăng ca còn lái xe chở các thành viên tổ B đi ăn món cua rang tránh bão, ăn cua mà ăn đến no căng rốn luôn.”

“Cũng đắt lắm đó.”

“Có một lần điều hòa ở cục cảnh sát phải sửa, anh ấy đã dẫn người tới căn biệt thự ở vịnh Thanh Thủy của mình để họp, nghe nói chỉ riêng căn nhà đã hơn hai nghìn mét vuông rồi, lại còn ba tầng! Có cả sân thượng, có cả sân lớn!”

“Thật muốn tới tổ trọng án B theo sir Phương quá.”

“Khó lắm, dạo phố của cô đi.”

“Nghe nói Dịch Gia Di thường xuyên giúp sir Phương gọi món, hình như một tháng sir Phương cho cô ta rất nhiều tiền, nếu như không đủ thì lại cho thêm, còn nếu như thừa thì đều là lì xì cho cô ta hết, nghĩ cũng thích thật.”

“Có gì mà thích, kêu cô chạy trước chạy sau làm đủ các việc vặt vãnh, cô bằng lòng sao?”

“Tôi bằng lòng chứ…”

“Không có triển vọng.”

“Lần trước Dịch Gia Di giúp sir Phương đưa đồ, may mắn phát hiện ra hung khí, chắc chắn sau đó hay qua lại bên cạnh đám người sir Phương nhiều nên mới có thể thêm một lần đi.”

“Đúng đó! Cảnh sát trưởng phá án nhiều nhất nhưng một năm muốn lên báo đã khó, cô ta tưởng cô ta là đại minh tinh chắc?”

“Cơ mà bỏ đi, người ta rất tốt, trước đó trông thấy toàn cười vui vẻ thôi, tôi chỉ ngưỡng mộ cô ta, có chút xíu ghen tỵ như vậy thôi chứ thật ra không ghét cô ta.”

“Ai nói ghét cô ta, cô ta chơi trội như thế, nói một chút thì đã sao, cũng không mất miếng thịt nào.”

Dịch Gia Di nghe thấy bên trong có tiếng bước chân, biết bọn họ sắp thay xong đồng phục rồi.

Lúc này cô đi vào chắc chắn sẽ rất lúng túng, nên vội vàng đi nhanh vài bước, giả bộ mới đi qua hành lang gấp khúc đối diện, tránh cho người khác nghi ngờ cô nghe lén.

Quả nhiên vừa mới đi đến góc hành lang, hai nữ cảnh sát mặc quân trang đã đi ra ngoài.

Dịch Gia Di giả bộ không để ý đến, cũng không rời tầm nhìn qua đó, nghĩ mọi người bình an vô sự thì mỗi người một ngả như vậy cũng rất tốt, nào biết đột nhiên có một người mặc áo khoác trắng đi từ trên tầng xuống, vậy mà lại là bác sĩ pháp y Hứa Quân Hào.

“Sir Hứa.”

“Chào buổi sáng, sir Hứa.”

Hai nữ cảnh sát mặc quan trang lễ phép chào hỏi, khi Hứa Quân Hào đáp lễ cũng nhìn thấy Dịch Gia Di, không đợi cô cảnh sát trẻ tiến vào một đầu khác của hành lang đã vẫy tay gọi: “Gia Di, chào buổi sáng nhé!”

Dịch Gia Di chỉ đành dừng bước chân, quay đầu lại dưới ánh nhìn chăm chú của bác sĩ Hứa và hai nữ cảnh sát mặc quân trang, tươi cười chào hỏi tất cả mọi người.

Tâm trạng của Hứa Quân Hào dường như không tồi, trông cũng không bận rộn việc gì, anh ta đi về phía Dịch Gia Di, vừa vuốt mái tóc dài vừa nói chuyện phiếm: “Sau này không cần mặc đồng phục nữa, đi mua vài bộ đồ đẹp mặc đi.”

Hai nữ cảnh sát mặc quân trang đã quay người đi vào ngã rẽ bắt được từ mấu chốt, đột nhiên dừng lại.

Toàn bộ người Hương Giang đều biết trong cục cảnh sát chỉ có cảnh sát chìm mới có thể không mặc đồng phục.

Bình Luận (0)
Comment