Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 983 - Chương 983 - Chiếc Xe Đạp Bị Mất Trộm 2

Chương 983 - Chiếc xe đạp bị mất trộm 2
Chương 983 - Chiếc xe đạp bị mất trộm 2

Chương 983: Chiếc xe đạp bị mất trộm 2

Về phần chiều cao lại có hơi phiền phức, các đồng nghiệp của bộ phận giám định căn cứ theo dấu chân của hung thủ lại suy đoán ra chiều cao của hung thủ khoảng một mét bảy lận, vì hung thủ có một đôi chân khác với bình thường.

Trên cơ sở này, muốn phản bác lại luận cứ của bộ phận giám định là rất khó.

Dù sao không chỉ các đồng nghiệp ở bộ phận giám định Bắc Tân Giới đưa ra kết luận này mà ngay cả chiều cao do anh Đại Quang Minh đoán ra cũng là một mét bảy, bằng chứng khoa học nhắm vào dấu chân và công thức phán đoán chiều cao là như nhau sao?

Phép tính này không loại trừ trường hợp đặc biệt, nhưng muốn chứng minh hung thủ này vừa vặn là trường hợp đặc biệt thì phải có mạch suy nghĩ và cách thức khác mới được.

Dịch Gia Di không nhịn được mà cào tóc.

Nghĩ một lúc rất lâu, viết vẽ soàn soạt lên sổ, khi thì ghi chép, khi thì gạch đi, trông rất khổ não.

Sau khi ghi lại câu hỏi thứ hai, Dịch Gia Di tiếp tục suy nghĩ.

Nếu hung thủ biết sử dụng thứ đã lấy được trong hộ gia đình trước đó để đến hộ gia đình tiếp theo, vậy nếu liệt kê những thứ mà anh ta đã từng cầm đi ra và phân tích gã sẽ đi đến nơi nào sử dụng mấy món đồ này, vậy liệu có cơ hội bắt được hung thủ không?

Ví dụ như lấy tiền, liệu có thể đến gần nhà nạn nhân sắp xếp điều tra những nơi có thể bỏ tiền mua lương thực được không…

Nhưng sắp xếp điều tra này quá lớn, không có miêu tả chính xác và chân dung của hung thủ, cho dù có người từng thấy hung thủ thì chỉ sợ cũng không có cách nào xác định…

Dịch Gia Di cầm bút, lại viết điều thứ ba phải làm tiếp theo lên sổ:

(Ba): Thu thập và tìm kiếm toàn bộ những thứ hung thủ đã lấy đi từ nhà nạn nhân, từ đó suy đoán…

A, tiếp theo đây, có khả năng hung thủ sẽ xuất hiện ở nơi nào để sử dụng những món đồ này.

B, liệu có lấy quần áo đi không, những bộ quần áo đó có màu gì, trông thế nào, từ đó khóa chặt hung thủ.

Cái này có thể dựa vào các đồng nghiệp ở bộ phận giám định căn cứ theo dấu vết ở hiện trường gây án, và khẩu cung của các hàng xóm láng giềng cùng người thân của nạn nhân mà các thám tử lấy được để phán đoán.

Nếu cả hai phương pháp này đều không có cách nào bổ sung toàn bộ những thứ mà hung thủ đã lấy đi, hoặc là không có cách nào xác định liệu có thật sự bị hung thủ lấy đi hay không.

Gdg vẫn có thể căn cứ theo dòng chảy hình ảnh để chỉ dẫn các đồng nghiệp ở bộ phận giám định đi khảo sát mang tính mục tiêu, dưới sự nhắc nhở của cô, chắc hẳn có thể bổ sung một phần những thứ đã bị hung thủ lấy đi.

Cô ngẩng đầu lên, thấy anh Nhạc đang giới thiệu về vụ án này với toàn bộ người trong đội, cũng phát bản phô tô tài liệu cho mọi người đọc và làm quen.

Cô đứng dậy, mở miệng nói: “Anh Nhạc, chúng ta tới hiện trường gây án một chuyến đi.”

“Được, tôi gọi cho Trần Quang Diệu một cuộc kêu anh ấy đi với chúng ta luôn.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại đi đến bên bàn làm việc gọi điện, vừa đợi nối máy vừa dặn dò Tam Phúc: “Cậu dẫn mọi người làm quen với vụ án, liệt kê các thông tin quan trọng lên bảng trắng, đợi chúng tôi về.”

“Yes, sir.” Tam Phúc đáp lời, lập tức cúi đầu suy nghĩ nên bắt đầu lượt lại vụ án từ bản văn kiện nào, làm thế nào để sắp xếp mọi người vừa vây quanh đọc văn kiện vừa thảo luận.

Bên này, cuộc gọi của Phương Trấn Nhạc cũng đã thông, anh hẹn người xong bèn lập tức xuất phát.

Dịch Gia Di mang sổ ghi chép của mình, Trần Quang Diệu thì mang thùng dụng cụ bách bảo khảo sát hiện trường của mình, Phương Trấn Nhạc lái con xe Jeep phi cơ của anh, vừa nhấn chân ga đã phóng thẳng đến Thạch Giáp Vĩ.

Người sống trong những căn nhà lán trước đây đều là hàng xóm láng giềng quen mặt nhau đã sớm đổi thành tòa nhà chung cư giống như chuồng bồ câu, khuv ực chỉ có thể dung chứa mấy trăm người ngày trước, bây giờ lại có thể chứa đến hơn mười nghìn người.

Bức xạ bên ngoài đã thu hút phần lớn thị dân tới làm công ở Thâm Thủy Phụ, Vượng Giác và vài nơi khác, lưu lượng người lớn, dẫn đến khu vực dân cư vốn đơn giản, bây giờ đã biến thành vàng thay lẫn lộn.

Khi anh Nhạc đỗ xe, con điện thoại di động bên hông Dịch Gia Di đột nhiên vang tiếng Nhạc làm cô giật nảy mình.

Kiếp trước ngày nào cũng cầm điện thoại, lúc mới tới còn không quen cuộc sống không có điện thoại trong tay. Bây giờ đã quen với việc bên hông chỉ có một cái máy nhắn tin, đột nhiên đổi thành điện thoại di động to vậy mà lại có hơi không quen…

Bình Luận (0)
Comment