Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 984 - Chương 984 - Chiếc Xe Đạp Bị Mất Trộm 3

Chương 984 - Chiếc xe đạp bị mất trộm 3
Chương 984 - Chiếc xe đạp bị mất trộm 3

Chương 984: Chiếc xe đạp bị mất trộm 3

Con người đúng là sinh vật siêu hiểu cách thích ứng với hoàn cảnh.

“Alo?” Dịch Gia Di nhận máy, động tác định xuống xe dừng lại.

“Tổ trưởng Dịch, tôi làm giám sát của tổ trọng án B Bắc Tân Giới, cũng chính là tổ trưởng tổ một chuyên án vụ án diệt môn, Vương Kiệt Vượng đây.” Sir Vương sợ Dịch Gia Di không nhớ được mình là ai nên nói giới thiệu về mình rất dài.

Dịch Gia Di nghe quả tiền tố dài như vậy cũng buồn cười: “Chào sir Vương, có phải đã điều tra ra kết quả tình hình mất trộm xe đạp rồi không?”

“Đúng rồi, chỉ sợ suy đoán của cô là đúng, hàng xóm sống cách nhà nạn nhân trong vụ án diệt môn ở Đại Bộ về phía nam mấy trăm mét, cách ngày xảy ra vụ án bị mất trộm xe đạp, rất có khả năng sau khi giết người hung thủ vẫn chưa rời đi ngay, mà là trốn ở gần nhà nạn nhân, sau đó nhìn thấy phía cảnh sát chúng ta đến hiện trường mới nhân lúc hỗn loạn trộm mất xe đạp và rời đi.” Vương Kiệt Vượng nói với vẻ phiền não, bọn họ vẫn chậm hơn hung thủ một bước.

Loại cảm giác hung thủ ở ngoài sáng còn bọn họ ở trong tối thật sự quá khó chịu.

“Vậy có ảnh chụp của xe đạp không?” Dịch Gia Di không nhịn được mà hỏi.

“Ngược lại không có.” Vương Kiệt Vượng nói xong lại nghĩ ngợi một chút, sau đó mới bảo: “Là một chiếc xe đạp kiểu nam màu đen hiệu Phụng Hoàng, một chiếc xe đạp Thượng Hải mua trộm từ bên Quảng Đông, chuông xe bị người trộm lúc vừa mới mua chưa được bao lâu. Còn nữa, vì yên ngồi ban đầu đã hỏng, chủ mất xe đã đổi yên ngồi sau của một chiếc xe đạp Nhị Bát vào rồi tiếp tục sử dụng… Đúng rồi, yên ngồi màu nâu.”

Lúc mất trộm có ai nhìn thấy kẻ trộm xe không? Hoặc là dọc đường có người nào nhìn thấy người đạp chiếc xe đạp như vậy không?” Dịch Gia Di lập tức nhướng mày, âm lượng đã cao hơn một chút.

“Tôi sẽ phái người đi phỏng vấn ngay, xem liệu có thể tìm được nhân chứng đã từng thấy hung thủ hay không, nếu có thông tin sẽ lập tức thông báo cho cô ngay.”

“Còn nữa, sir Vương có thể tìm người vẽ lại chiếc xe đạp này, hoặc là có người nào khác sử dụng chiếc xe đạp kiểu như vậy thì chụp ảnh lại, mời các đồng nghiệp ở bộ phận quan hệ công chúng đăng báo, treo thưởng tìm kiếm chiếc xe đạp bị mất trộm không?” Cuộc gọi này đã gần đến lúc kết thúc, Dịch Gia Di cuối cùng cũng nhảy xuống xe, vừa nói chuyện điện thoại vừa cạch một tiếng đóng cửa xe.

“Không thành vấn đề.” Vương Kiệt Vượng nghĩ ngợi rồi đồng ý một cách sảng khoái.

“Cảm ơn sir Vương nhé.” Dịch Gia Di cười bảo.

“Nên cảm ơn cô mới đúng, mạch suy nghĩ rất đúng, chẳng trách trong đại hội biểu dương cuối năm ngoái lại chơi trội như thế.” Vương Kiệt Vượng bật cười ha ha.

Tiếp đó, Dịch Gia Di cách ống nghe nghe thấy đầu dây bên kia có người nhỏ giọng nhắc nhở Vương Kiệt Vượng: “Lão đại, đừng nói như thế, làm như anh rất ghen tỵ với sự nổi trội của tổ trưởng Dịch vào năm ngoái ấy. Cái từ ‘chơi trội’ này không phải từ khen ngợi có nghĩa tốt đâu…”

Trong điện thoại, Vương Kiệt Vượng nghe được câu nhắc nhở nhỏ nhẹ này cũng cười gượng một tiếng.

Tuy Dịch Gia Di không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng cũng tưởng tượng ra được bộ dáng xấu hổ mặt đỏ tía tai của Vương Kiệt Vượng, cô vội cười bảo: “Tôi chỉ suy đoán lung tung mà thôi, sir Vương làm việc mạnh mẽ dứt khoát, nhanh như vậy đã có tiến triển rồi, đây mới là lợi hại chân chính.”

“Không không, vẫn là cô lợi hại hơn, ha ha, ha ha…” Vương Kiệt Vượng vò đầu bứt tai, ăn nói vụng về không chịu nói nhiều thêm nữa, khen xong cũng chỉ cười lúng túng.

“Vậy được, chúc sir Vương tiếp theo đây mọi chuyện thuận lợi, tôi cũng đi làm việc cái đã.” Dịch Gia Di vừa cười vừa tạm biệt Vương Kiệt Vượng, cuối cùng cũng kết thúc sự vô thố và quẫn bách của sir Vương.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy Phương Trấn Nhạc đứng cách đó vài bước đang nhíu mày quan sát đường phố và các tòa nhà xung quanh. Anh Đại Quang Minh cũng đứng bên cạnh anh Nhạc, học theo bộ dáng của anh Nhạc nhìn đông nhìn tây.

Dịch Gia Di sải bước đi đến bên cạnh hai người, vỗ bàn tay trái lên vai anh Nhạc và vỗ bàn tay phải lên vai anh Đại Quang Minh, khi hai người đồng loạt quay đầu, cô sảng khoái nói: “Let’s go!”

Bình Luận (0)
Comment