Chương 988: Hoàn thiện chân dung hung thủ 4
Vốn bản thân cũng không muốn mang cả hộp đồ nghề vạn năng đó của mình đi đâu, cảm thấy mình đã làm khảo sát vô cùng nghiêm túc và tỉ mỉ rồi, trong khoảng thời gian như vậy, chắc hẳn cũng không có bằng chứng gì để lấy được nữa, và cũng không có manh mối gì dễ khảo sát ra được.
Nào ngờ… lại có phát hiện mới!
Còn là một manh mối trung tâm vô cùng có ý nghĩa nữa chứ.
“Tốt quá rồi, cứ như vậy, chân dung nhắm vào hung thủ sẽ càng trở nên rõ ràng hơn.” Dịch Gia Di nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh, hung thủ không hề lấy balo trong nhà nạn nhân, đại khái là sợ vật như thế không phù hợp với hình tượng lao động chân tay bình thường của gã, sẽ bị người khác phát hiện ra. Cho nên hung thủ chỉ lấy một cái túi nhựa to chắc chắn không trong suốt, dùng để đựng búa và thức ăn…
Bình nước kia có hơi không đựng vừa cái túi, hung thủ bôi ít bụi lên, khiến cho màu xanh trắng đan xen trở nên hơi ảm đạm, sau đó thuận tay nhét vào trong túi quần, lúc di chuyển sẽ lộ ra nửa cái đầu bình.
Tuy thật ra cũng không bắt mắt cho lắm nhưng nếu cố tình quan sát thì vẫn có thể lập tức phát hiện ra trong túi gã đựng một thứ to như vậy phồng cả lên.
Trở về cục cảnh sát đi qua các trạm thiết lập ở đầu đường, lúc tắc đường, nếu nếu vừa vặn tình cờ gặp hung thủ, nhìn thấy các thông tin như “độ dài mái tóc” “vật mang theo” phù hợp, lại đi qua kiểm tra chứng minh thư một chút, đối phương lập tức sẽ bại lộ ngay…
Cảnh sát mặc quân trang có xác suất rất lớn bắt được hung thủ.
“Anh Đại Quang Minh thật lợi hại!” Có điểm đột phá rồi, tâm trạng của Dịch Gia Di rất tốt.
Cảm ơn Trần Quang Diệu đã giúp cô chuyển hóa những thông minh mà mình nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh thành bằng chứng khóa học, cô vội vàng dựng ngón cái khen ngợi anh ta.
Trần Quang Diệu lộ ra vẻ mặt đắc ý, ngược lại cũng xấu hổ, sau khi xua tay lại không nhịn được mà nói với Dịch Gia Di: “Vẫn là đầu óc của Gia Di nhanh nhạy! Manh mối như vậy không thể chỉ dựa vào sự chuyên nghiệp của bộ phận giám định để phát hiện mà còn phải có cái đầu thông minh nữa! Tôi biết tới khảo sát hiện trường với cô chắc chắn sẽ có phát hiện mới mà! Chậc chậc, quả nhiên…”
Thật ra trước khi anh ta trới thật sự cũng không ngờ sẽ có phát hiện mới gì, nhưng điều này cũng không cản trở anh ta tâm phục khẩu phục, nói lời dễ nghe.
Dịch Gia Di cũng được khen đến đỏ mặt tưng bừng, hai người ân cần khen nhau một phen, Phương Trấn Nhạc khoanh tay đứng bên cạnh rất buồn cười.
Đúng lúc này, Bb-call bên hông Trần Quang Diệu đột nhiên vang tích tích, anh ta cầm lên xem, chỉ thấy bên trên viết một dòng chữ: [Đã có kết quả so sánh toàn bộ tóc ở hiện trường.]
“Sao vậy?” Phương Trấn Nhạc thấy Trần Quang Diệu nhìn ngó xung quanh, mở miệng hỏi.
“Đã so sánh đối chiếu toàn bộ tóc phát hiện được ở hiện trường, chắc hẳn đã có thể xác định những cái nào là của nạn nhân, những cái nào không thuộc về nạn nhân, có khả năng thuộc về hung thủ. Tôi gọi điện tới văn phòng hỏi tình hình cụ thể thế nào… hình như gia đình này không có điện thoại bàn thì phải.” Trần Quang Diệu nhíu mày, lại nói: “Tôi nhớ dưới lầu hình như có một bốt điện thoại công cộng…”
“Không cần, dùng của tôi đi.”
“Dùng điện thoại của tôi này, anh Đại Quang Minh.”
Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc gần như đồng thời mở miệng, cũng đồng thời móc điện thoại di động trong túi mình ra.
Trong nháy mắt, hai con điện thoại di động giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt sir Trần.
“…” Trần Quang Diệu.
Sao đây? Dùng điện thoại đôi thì ghê gớm lắm sao?
…
Bây giờ chân hung liên quan đến hung thủ đã xác định được gồm:
Một, nam giới từ bên ngoài tới (có khả năng tới từ Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông).
Hai, một chiếc xe đạp bị mất cắp.
Ba, bình giữ nhiệt dùng cho em bé bị mất trộm.
Trần Quang Diệu dùng điện thoại di động của Phương Trấn Nhạc gọi điện về văn phòng, sau đó quay đầu lại xác nhận với sir Phương và Dịch Gia Di về sợi tóc được nghi ngờ là của hung thủ.
“Tóc dài bảy phân, sợi tóc thô cứng, dính các tạp chất như bụi, muốn xét nghiệm DNA sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng thông tin hiện có đều trùng khớp với thông tin mà bộ phận giám định Bắc Tân Giới đã cung cấp trước đó… trên cơ bản đã có thể xác định được là tóc của hung thủ.”
“Vậy nói cách khác, hung thủ cực có khả năng là một nam giới để tóc dài bảy phân.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.
“Đúng vậy, trong số những sợi tóc ngắn phát hiện được ở hiện trường có một lượng ít tóc bạc, nếu không phải của người trẻ tóc bạc thì chắc hẳn chính là người đã hơi lớn tuổi.” Trần Quang Diệu lại bổ sung.