Chương 992: Toàn quân đột kích 1
Mấy thông tin này lẽ nào đều là thông tin vô dụng cả sao.
Chỉ xét riêng từ mức độ tuyên truyền này, các thị dân đã cảm thấy từ sau khi tổ chuyên án được thành lập, mức độ coi trọng của đội cảnh sát Hương Giang đối với vụ án này đã được nâng cao.
Sáng sớm, lúc bốn anh em nhà họ Dịch ra khỏi cửa còn phải đặc biệt kéo cái to siêu nặng chặn cửa ra, vật nặng mà phải cần đến bốn người hợp lực mới đẩy ra được chắc chắn là chướng ngại vật mà hung thủ không để đẩy ra được.
Nhà họ Dịch đã được tính là phòng bị hung thủ rất nghiêm túc rồi, đám người A Hương vì là hai cô gái yếu đuối cộng thêm một Tôn Tân thường xuyên về nhà rất muộn hoặc là qua đêm ở đoàn làm phim lại càng nguy hiểm hơn. Vì thế Dịch Gia Di khuyến khích anh cả mua cho coi báo động cho bọn họ để lắp ở cửa. Buổi tối mở ra, một khi có người vào trong sẽ lập tức vang còi cảnh báo. Đồng thời cũng phải đặt dao dưới gối đầu, hơn nữa còn phải ôm gậy đánh bóng chày đi ngủ.
Thậm chí, Dịch Gia Di đã bắt đầu vạch kế hoạch nuôi con chó to với Clara…
Không chỉ các thị dân người nào cũng cảm thấy bất an mà ngay cả người nhà của các cảnh sát cũng rất sợ hãi.
…
Tháng sáu, Hương Giang đã dần dần vào hè, trong khoảng thời gian làm việc của cục cảnh sát cũng khôi phục lại truyền thống điều hòa mát lạnh với nhiệt độ siêu thấp thổi ầm ầm.
Mới sáng sớm, cục cảnh sát khá mát mẻ, vì điều hòa vừa mới mở nên vẫn chưa cảm thấy lạnh.
Nhưng Dịch Gia Di vừa bước vào cục cảnh sát vẫn theo thói quen rùng mình một cái, bây giờ tuy cô vẫn duy trì rèn luyện sức khỏe, thân nhiệt đã cao hơn trước, nhưng vẫn còn kém đám thanh niên nhiệt huyết này nhiều lắm.
Vì thế, quấn chăn điều hòa uống cà phê lạnh đã trở thành thói quen kỳ quái mà Dịch Gia Di mới tập thành gần đây nhất.
Mười rưỡi sáng, tổ chuyên án mở cuộc họp lớn đầu tiên thảo luận về nhiệm vụ.
Khi Dịch Gia Di đi vào văn phòng, trong đầu đã nghĩ phải sắp xếp tư liệu thế nào, lát nữa phải nói gì, sau đó phải tới Bắc Tân Giới tìm pháp y để xem toàn bộ thi thể của nạn nhân thế nào, kết quả vừa vào phòng đã nhìn thấy Phương Trấn Nhạc đang ngồi trong ghế mát xa, vừa đọc tài liệu trong tay vừa hưởng thụ máy móc mát xa.
“Chào buổi sáng anh Nhạc.” Dịch Gia Di tươi cười đón ánh nắng, cả người đều như đang tỏa sáng.
Từ lúc cô vào cửa, Phương Trấn Nhạc đã nhìn thấy cô rồi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn theo cô, anh gật đầu, thấp giọng nói một câu “chào buổi sáng” rồi chậm rãi thu tài liệu trong tay lại, hỏi: “Bây giờ đến tổ trọng án Bắc Tân Giới, chắc hẳn vừa vặn có thể kịp cho cuộc họp của tổ chuyên án lúc mười rưỡi. Hay là trực tiếp lái xe đến tổ trọng án BẮc Tân Giới, mặt đối mặt tham gia cuộc họp cùng bọn họ luôn, rồi lại đi xem thi thể với pháp y với của bọn họ, hoặc là đến toàn bộ hiện trường gây án của các đồng nghiệp ở bộ phận giám định của bọn họ một lượt?”
“!” Đôi mắt của Dịch Gia Di trừng to: “Anh Nhạc, anh quả thật là… tri kỷ đi guốc trong bụng tôi luôn đó!”
Cũng may đầu óc cô nhanh nhạy, trước khi phun ra hai chữ “giun đũa” đã kịp thời đổi thành “tri kỷ.”
Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn cô, anh nhảy xuống khỏi ghế mát xa, sau khi tắt phim, lại lắc chìa khóa trong tay, sải bước lớn đi ra khỏi phòng.
Dịch Gia Di còn chưa kịp uống một hợp nước nóng nào, cô vớ lấy cái chăn điều hoa của mình, lại lấy một cốc cà phê lạnh mà Phương Trấn Nhạc đã mua giùm khi tới văn phòng vào buổi sáng, sau đó chạy bước nhỏ theo phía sau anh, ngồi lên con xe Jeep phi cơ, vèo một cái thẳng đến tổ trọng án Bắc Tân Giới.
Dọc theo đường đi cô đều đang nghĩ về những lời sắp nói trong cuộc họp và những chuyện phải làm sau khi họp xong, cứ thế lại dần dần ngủ gà ngủ gật.
Lúc mở mắt lại thì đã đến Bắc Tân Giới mất rồi, là tốc độ lái xe của anh Nhạc càng ngày càng nhanh sao? Hay là cô đã ngủ quá lâu rồi…
Dịch Gia Di dụi mắt, tìm lại trạng thái làm việc sau đó sải bước chân rộng đi vào địa bàn của tổ trọng án Bắc Tân Giới.
Không nhìn thấy những gương mặt quen thuộc nhất định sẽ chào hỏi ấm áp trong văn phòng mà chỉ có những ánh mắt tò mò và đánh giá, cùng một vài tiếng thì thầm to nhỏ: “Trông giống nữ tổ trưởng trong đại hội biểu dương, năm ngoái thường xuyên lên báo kia quá…”