Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 100 - Chương 100 - Bác Sĩ "Gạt Người" Cũng Là Việc Cần Kỹ Thuật (2)

Chương 100 - Bác sĩ "gạt người" cũng là việc cần kỹ thuật (2)
Chương 100 - Bác sĩ "gạt người" cũng là việc cần kỹ thuật (2)

Ông là trưởng khoa, tại sao chủ nhiệm lại phải trả lời các câu hỏi của người có cấp bậc dưới mình chứ.

Mặc dù Tào Dũng là một người tài giỏi, trong lòng ông rất rõ ràng. Ở trong khoa, nói dễ nghe là trưởng khoa, thật ra trưởng khoa chủ yếu là người quản lý, bác sĩ giỏi nhất cũng không nhất định phải là trưởng khoa.

Nhưng không sao cả, hiện tại nữ bệnh nhân này sẽ chỉ tin tưởng chủ nhiệm là ông, mà sẽ không tin tưởng các bác sĩ khác. Vì vậy ông có đủ lý do để bản thân có thể tự tin về điều đó.

Câu hỏi này bác sĩ Vương không thể trả lời được. Hoàng Chí Lỗi và Tạ Uyển Doanh dường như đã hiểu ra điều gì đó: Rõ ràng chủ nhiệm Lữ rất có thể đã không kiểm tra cẩn thận cho nữ bệnh nhân cho nên mới chỉ với một câu hỏi đơn giản như vậy cũng không thể trả lời được.

Ví dụ như “Rung giật nhãn cầu - Nystagmus” mà cô vừa nói, có lẽ bác sĩ Vương và chủ nhiệm Lữ đã hoàn toàn phớt lờ nó, cũng không biết là bọn họ nghe không hiểu hay là làm như không nghe thấy.

"Mẹ không muốn kiểm tra, bây giờ con có nói cái gì đi nữa thì mẹ cũng sẽ không kiểm tra, chúng ta mau đi về nhà!" Nữ bệnh nhân nổi giận với con trai, bà nhất định phải trở về.

Chủ nhiệm Lữ nhận được ánh mắt của nữ bệnh nhân, vì thế bước ra nói với bà ấy và cũng như nói với người khác: "Nếu có chuyện gì thì ngày mai bà có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Vâng, nếu chủ nhiệm Lữ đã nói như vậy thì còn có thể có việc gì nữa chứ?" Nữ bệnh nhân quay đầu lại nói với con trai:

"Nếu có chuyện gì thì ngày mai mẹ sẽ gọi điện cho bác sĩ."

Cục diện này có chút hỗn loạn, tất cả mọi người đều cảm thấy khẩn trương, không biết kết quả sẽ ra sao, không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì phát sinh. Tạ Uyển Doanh nhìn về phía Tào soái ca, cô luôn cảm thấy ông trời để cho cô ngày đầu tiên sống lại đã gặp vị bác sĩ này, giống như luôn có một sự sắp xếp đặc biệt nào đó.

Tào Dũng đã quay người lại từ lâu, anh lẳng lặng quan sát từng cử động của nữ bệnh nhân. Đột nhiên, anh rút ra một cây bút có chữ ký của bác sĩ ra khỏi túi áo khoác trắng, đặt nó ở trước mắt của nữ bệnh nhân, cười hỏi: "Bà nhìn vào cây bút của tôi, bà đã từng nhìn thấy chưa?"

Nữ bệnh nhân nghe nói vậy liền quay đầu lại, vẻ mặt đầy cảnh giác và nghi ngờ, dù sao con trai cũng nói đây là bác sĩ do chồng mình mời tới, có thể hay không đều là gạt người.

Có bí mật nào về cây bút này không? Nữ bệnh nhân nghiêm túc nhìn cây bút trong tay Tào Dũng. Lúc này, bác sĩ Vương và chủ nhiệm Lữ cũng giống như nhóm sinh viên y khoa kia nhất thời không thể nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.

Các sinh viên y khoa đứng ở cửa thảo luận:

"Cây bút này là ai đưa cho anh ấy? "

"Anh ấy và bệnh nhân có biết nhau trước đây không?"

"Có phải trước đây bệnh nhân đã đưa nó cho anh ấy không?"

Con trai của nữ bệnh nhân nghe xong trong lòng cũng nghĩ: Nếu như không phải mẹ mình trước đây quen biết vị bác sĩ Tào này, không phải bút của mẹ mình tặng cho bác sĩ Tào vậy thì chỉ có thể là bút của cha mình tặng cho bác sĩ Tào?

Chuyện này xảy ra khi nào vậy?

Tào Dũng có thể nghe thấy phản ứng của mọi người xung quanh, sau đó lại nhìn học muội cũng không hề cử động, rõ ràng cô đã đoán ra được suy nghĩ của anh.

Tạ Uyển Doanh trong lòng nghĩ: đàn anh Tào rất có thể là đang "lừa gạt" người khác.

Một bác sĩ giỏi, khi nào có thể giỏi "lừa dối" bệnh nhân, đặc biệt là về phương tiện kỹ thuật. Không nghi ngờ gì nữa, Tào soái ca chính là một "kẻ lừa gạt" xuất sắc trong lĩnh vực này. Chẳng trách mọi người đều nói Tào soái ca là một bác sĩ rất lợi hại.

Nữ bệnh nhân nhìn cây bút trong tay Tào soái ca, chỉ thấy cây bút kia giật giật trước mắt mình vì vậy bà chỉ đành chuyển tầm mắt đuổi theo cây bút đang di chuyển, muốn thấy rõ cây bút trông như thế nào.

Chủ nhiệm Lữ cùng bác sĩ Vương vừa nhìn thấy vậy, rốt cục cũng hiểu được tính toán của Tào Dũng, nhưng đã quá muộn.

Sinh viên y khoa có thể không hiểu, nhưng các bác sĩ phẫu thuật thần kinh chắc chắn hiểu: nhãn cầu của bệnh nhân nữ di chuyển song song với cây bút, đột nhiên nó lắc lư qua lại như một con lắc.

Bình Luận (0)
Comment