“Rung giật nhãn cầu!”Bác sĩ Vương đột nhiên cất lên giọng nói, dường như cũng đang rung giật nhãn cầu giống với bệnh nhân nữ, run rẩy nói: “A, những điều mà bà vừa nói là có ý gì vậy?”
Nghe thấy câu cảm thán vừa rồi mà bác sĩ Vương nói, Tạ Uyển Doanh hiểu ra rồi: Có vẻ như là lúc nãy bác sĩ Vương và chủ nhiệm Lỗ không có phản ứng gì về chẩn đoán của cô, không phải là không có phản ứng gì, mà là không hiểu từ tiếng anh mà cô nói có nghĩa là gì. Nghe không hiểu, chỉ có thể giả vờ như là không nghe thấy, mặc định nói là gì đó.
Không có gì ngạc nhiên cả, chủ nhiệm Lữ là một bác sĩ thuộc về thập niên 60 70 trước đó, cả khả năng nói và nghe Tiếng Anh cũng không được tốt lắm. Ngoài ra còn có bác sĩ Vương, tuổi lớn hơn nhiều so với dì họ cô, nhưng cũng chỉ là một bác sĩ nội trú, đủ để nói rằng trình độ làm luận văn là rất tệ. Luận văn của các bác sĩ từ trước đến nay luôn được kết nối với các tạp chí quốc tế, tiếng anh là tiêu chuẩn cơ bản.
Có lẽ, đây là một trong những lý do khiến hai người kia ghét cô và đàn anh của cô?
Được học tại lớp tám năm đồng nghĩa với việc là học bạ.Chưa kể đến trình độ kỹ thuật của khoa lâm sàng, khi viết luận văn, dùng toàn bộ là tiếng anh, nhất định sẽ xuất sắc hơn hai người đấy. Cho nên Tào soái ca cũng đã được nhà nước cử đi du học, trở thành đối tượng trọng điểm được tào tại trong nước, nếu cô đi du học, tiếng Anh sẽ là yếu tố đầu tiên.
Cô cảm thấy nếu như mình nói hết ra, sẽ động chạm tới hai người họ, nhìn qua họ. Đúng lúc chủ nhiệm Lữ đang nhìn cô
với ánh mắt không hài lòng. Bác sĩ Vương thậm chí có chút lo lắng.
Chủ nhiệm Lữ quay đầu lại, nhìn vào Tào Dũng một cách kiên quyết hơn, sau đó nhìn về phía của Hoàng Chí Lỗi và Tạ Uyển Doanh ở sau Tào Dũng, với ánh mắt căm ghét.
Khi ông ta nhìn họ với ánh mắt như vậy, Tào Dũng ở phía trước cô đột nhiên quay mặt lại, anh nói chuyện với ông ta: “Có nhất thiết cần phải chụp CT không, chủ nhiệm Lữ?”
Muốn bắt nạt đàn em và học muội của anh? Tào Dũng cười híp mắt, người của anh đã che khuất tầm mắt của đối phương. Ánh mắt của chủ nhiệm Lữ cụp xuống. Bây giờ nếu ông ấy nói không, nhất định sẽ bị vả mặt. Và dù sao đi chăng nữa, ông cũng vẫn là bác sĩ.
Bệnh nhân bị rung giật nhãn cầu. Không thể không tiếp tục kiểm tra chụp CT, chưa kể nữ bệnh nhân này còn là vợ của cục trưởng Trương.
“Ừ!” Chủ nhiệm Lữ nói câu này, nhưng giọng rất nghiêm trọng .
“Ông nói gì vậy, chủ nhiệm Lữ?” Nữ bệnh nhân anh không thể tin vào tai mình khi nghe, vội vàng, bà kéo cổ tay áo của chủ nhiệm Lữ: “Chủ nhiệm Lữ, ông đã hứa với tôi, ông đã hứa với tôi qua điện thoại. Chỉ cần khâu hai mũi là có thể về nhà ngay. Ông phải biết rằng là chính chị họ của tôi là người giới thiệu tôi với ông. Chị họ của tôi nói ông là người tốt, là một bác sĩ rất dễ nói chuyện.”
Ét o ét, đó là những gì đã xảy ra. Dễ nói chuyện, chịu lắng nghe những lời bệnh nhân nói, không quan trọng bệnh tình của bệnh nhân có như thế nào.
Các sinh viên đã rất ngạc nhiên khi nghe họ nói về chuyện đó, cảm giác ngay tại lúc này khi nữ bệnh nhân bộc lộ hết tình trạng bệnh, họ mới có nhận thức mới về bác sĩ lâm sàng này· “Trời, có chuyện như vậy sao?”
“Bác sĩ mà làm cái gì vậy?”
Chủ nhiệm Lữ sợ hãi và vội vàng phủ nhận: “Tôi chưa bao giờ nói những lời như vậy với bà. Tôi chỉ yêu cầu bà đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Sau cùng, gia đình bà nói, nói rằng bà đã chảy rất nhiều máu, tôi nói chắc chắn phải đưa đến bệnh viện kiểm tra."
"Ông đã nói rõ ràng rồi, đây là ông muốn mặc kệ tôi sao?” Nữ bệnh nhân tức giận đứng lên, muốn cùng với chủ nhiệm Lữ đối chất đem chuyện này nói rõ ràng. Không ngờ, vừa đứng lên, bà ấy hoàn toàn không thể đứng vững, như thể hai bàn chân đang đánh nhau, đổ nghiêng về một phía.
Con trai của nữ bệnh nhân sắp khóc khi thấy cảnh này: "Mẹ ơi, mẹ có sao không?"