Chương 1010: Sự khác thường của giáo sư khiến mọi người nghi ngờ
Chương 1010: Sự khác thường của giáo sư khiến mọi người nghi ngờ
Vào phòng phẫu thuật, giáo sư Lỗ lại hỏi đến lịch trình công việc của học trò: “Chút nữa em phải đi diễn thuyết sao?”
“Buổi sáng em đến phòng phẫu thuật xem qua, rồi lại đi đến hội nghị giao lưu ạ.” Đào Trí Kiệt báo cáo tình hình với giáo sư.
“Em đi diễn thuyết không làm phẫu thuật, vậy ai đến làm phẫu thuật?” Giáo sư Lỗ nghe câu trả lời của anh ấy lông mày nhíu lại, thắc mắc hỏi: “Ca phẫu thuật này rất dễ sao?”
Xem ra lần trước sau khi đàn em đưa bệnh án cho giáo sư, giáo sư đã xem qua trước đối với bệnh án phẫu thuật mà bọn họ cần làm rồi.
“Giáo sư, ca phẫu thuật này cần hợp tác với đồng nghiệp ở khoa ngoại lồng ngực.” Đào Trí Kiệt giới thiệu quy trình phẫu thuật hôm nay cho giáo sư, “Khoa ngoại lồng ngực do bác sĩ Phó và nhóm của anh ấy đến hỗ trợ chúng em thực hiện ca phẫu thuật này. Bên phía chúng em đến lúc đó chủ nhiệm Thang sẽ có mặt ạ.”
“Chủ nhiệm Thang có lẽ sẽ không đích thân làm phẫu thuật.” Giáo sư Lỗ hiểu rõ chủ nhiệm Thang lớn tuổi rồi căn bản là không thể lên bàn mổ được, hơn nữa chủ nhiệm Thang xem như là bác sĩ lớn tuổi đối với kỹ thuật nội soi ổ bụng mới này không có kinh nghiệm nhiều, thâm chí có thể còn kém hơn các bác sĩ trẻ tuổi.
“Tạm thời là do bác sĩ Hà làm bác sĩ mổ chính ca phẫu thuật này ạ.” Đào Trí Kiệt nói.
Bác sĩ khoa nội làm nội soi ổ bụng, ngoài Đào Trí Kiệt ra, kĩ thuật của Hà Quang Hữu xem như là đứng thứ hai.
Giáo sư Lỗ hỏi kĩ càng: “Bác sĩ Hà mổ chính, vậy ai là phụ mổ 1?”
“Bác sĩ Tống là phụ mổ 1 ạ.”
Người mới đến làm phụ mổ 1. Có nghe nói người mới đến là một thiên tài hiếm có. Tuy nhiên giáo sư Lỗ nghe sắp xếp như vây thì không yên tâm, hỏi: “Các em thật sự đã thảo luận xong rồi sao? Người mới đến kinh nghiệm hành nghề không nhiều. Trong quá trình phẫu thuật đột nhiên gặp phải vấn đề, lúc chủ nhiệm Thang không giải quyết được, hai người họ có thể giải quyết được không? Có tốt chất chịu được áp lực tâm lý này không? Các em là phát trực tiếp, không thể xem nhẹ được.”
Những lo lắng này của giáo sư Lỗ chính xác là nguyên nhân khiến bọn họ phải nhiều lần mở hội nghị diễn tập trước đó. Sự sắp xếp nhận sự phẫu thuật như hiện tại, là kết quả sau khi nỗ lực thảo luận qua nhiều cách, là phương án tương đối tối ưu nhất.
Không nói đến việc phát trực tiếp hay không, nằm trên bàn mổ là tính mạng của bệnh nhân, bọn họ làm bác sĩ nào dám làm bừa. Nói thật ra thì giáo sư Lỗ hiểu rõ bọn họ, giọng điệu không thể nào lại phát ra sự lo lắng quá mức như vậy.
Nghĩ đến đây, lông mày Đào Trí Kiệt như đang nhảy múa suy nghĩ, trong mắt phát ra tia sắc bén, nhanh chóng bắt lấy dấu vết trên khuôn mặt của giáo sư ở bên cạnh.
Giữa hai hàng lông mày của giáo sư Lỗ thoáng qua sự lo âu, dường như đang cất giấu một bụng tâm sự.
Nghĩ đến điều gì đó, lông mày Đào Trí Kiệt nhíu chặt, quay đầu nhìn về phía đàn em Tạ Uyển Doanh.
Tạ Uyển Doanh ở phía sau nhận được ánh mắt của đàn anh.
Trong mắt đàn anh như đang hỏi cô: “Bệnh của mẹ Dương Dương và bệnh của giáo sư Lỗ là giống nhau sao?”
Các đàn anh cho rằng đối với thông tin bệnh tình của giáo sư Lỗ cô biết nhiều hơn bọn họ. Nhưng trên thực tế, giáo sư Lỗ cái gì cũng không nói với cô, chỉ dựa vào triệu chứng đau bụng lần trước của giáo sư thì khó mà phán đoán giáo sư cụ thể là bị bệnh gì, chỉ có thể dùng bộ não siêu tính toán của cô đưa ra suy đoán. Sau khi xác định năng lực này không phải năng lực đặc biệt gì, cô không dám nói bừa với bên ngoài, trừ phi có kết quả kiểm tra cụ thể chứng minh suy đoán của cô. Chọn bệnh án của mẹ Dương Dương để làm phẫu thuật thử nghiệm đã có trong kế hoach của cô từ trước, không liên quan gì lắm đến giáo sư Lỗ cả.
Bệnh của giáo sư Lỗ chắc chắn không giống với mẹ Dương Dương, giáo sư tạm thời không có vấn đề về chức năng tim cũng không có bị trướng nước.
Sự khác thường của giáo sư Lỗ sáng nay là cô không ngờ tới.
Ở lâm sàng thường gặp những bệnh không giống nhau nhưng có sự đan xen ở giữa hoặc có điểm tương tự, phương án chữa trị vì vậy có thể cũng học hỏi lẫn nhau.