Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1011 - Chương 1011: Mọi Người Đều Sợ Hãi

Chương 1011: Mọi người đều sợ hãi
Chương 1011: Mọi người đều sợ hãi
Chương 1011: Mọi người đều sợ hãi




Tình trạng của những bệnh nhân khác có thể tạo thành một giá trị tham chiếu cho căn bệnh của chính họ. Đàn anh Tào nghi ngờ có khả năng như vậy.

Nếu không phải vì khả năng này, thì có thể sẽ giống như cô dự tính lúc đầu. Cho giáo sư thấy công nghệ y học mới và quyết tâm cứu người của bác sĩ đã tạo cho cho giáo sư một thái độ tích cực chữa bệnh, dẫn đến việc giáo sư chủ động vào sáng hôm nay?

Tạ Uyển Doanh không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa.

Với lại, giáo sư Lỗ là một bà chủ lớn. Giáo sư đang nghĩ gì, cô không phải là con giun trong bụng bà ấy nên không thể đoán được.

Dù thế nào đi nữa, giáo sư đã quan tâm đến việc phẫu thuật từ lúc kháng chiến mạnh mẽ ban đầu đến giờ, điều này hẳn là biểu thị một điều tốt.

Đào Trí Kiệt nghĩ rằng chắc là mọi chuyện sẽ như vậy. Ánh mắt anh ta lại một lần nữa nhìn theo bóng lưng của giáo sư, mang theo suy nghĩ sâu xa.

Thay quần áo xong, cả nhóm người cùng vào phòng phẫu thuật.

Giáo sư Lỗ tìm gặp bác sĩ sẽ làm phẫu thuật chính hôm nay để chào hỏi : "Chào bác sĩ Hà."

Nhìn thấy giáo sư xuất hiện, Hà Quang Hữu giật mình đến mức muốn bay: "Giáo sư Lỗ, sao người lại ở đây?"

"Em chuẩn bị như thế nào rồi? Nghe nói hôm nay em là bác sĩ phẫu thuật chính?." Giáo sư Lỗ hỏi anh ta về công tác chuẩn bị cho ca mổ hôm nay.

Cơ thể của Hà Quang Hữu vô thức đứng thẳng như một học sinh tiểu học, nghiêm túc trả lời : “không sao đâu ạ.”

“Cái gì không sao?” Giáo sư Lỗ có vẻ như không hài lòng với câu trả lời mơ hồ của anh ta.

Là bác sĩ phẫu thuật chính, Hà Quang Hữu nên tự tin và thận trọng trước khi phẫu thuật. Để trả lời những câu hỏi như vậy, anh ta nên chuẩn bị tinh thần trước, sao có thể dùng những từ đơn giản có lệ như vậy để trả lời được chứ. Điều này cho thấy bác sĩ không coi trọng ca phẫu thuật.

“Vâng, thưa giáo sư.” Hà Quang Hữu chỉ có thể đáp lại lời phê bình của giáo sư bằng một lời xin lỗi. Rốt cuộc, hôm nay anh ta chỉ là một con rối bị giật dây, mọi thứ đều làm theo hướng dẫn của Đào Trí Kiệt và chủ nhiệm Thang. Nói là bác sĩ phẫu thuật chính nhưng cũng không hẳn là vậy. Ý tưởng về quá trình phẫu thuật không giống những gì anh ta đang nghĩ đến.

“Em nói vậy là có ý gì?” Giáo sư Lỗ không muốn cứ vậy mà buông tha cho Hà Quang Hữu, ngón tay chỉ vào mũi của anh ta mà nói : “Em chính là người cầm dao mổ đứng trên bàn mổ. Em không phải là bác sĩ mổ chính thì là ai. "

Xin lỗi nhưng vẫn không được, Hà Quang Hữu da đầu tê dại, sự lo lắng của anh ta ngay lập tức căng lên thành một đường thẳng, nhịp tim cũng sắp trở thành một đường thẳng trên màn hình điện tâm đồ mất thôi.

“Bác sĩ Tống ở đâu?” Thấy bác sĩ phẫu thuật chính không đáng tin cậy, giáo sư Lỗ liền muốn tìm bác sĩ khác.

Rất khó để tìm sự giúp đỡ từ bác sĩ Tống, họ lặng lẽ đứng trong góc từ sáng sớm như một con mèo quan sát tất cả những điều này.

Giáo sư Lỗ nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi đã đến nhà bà ấy lần trước. Đôi mắt yên tĩnh, đẹp và trầm lặng của anh ấy thật độc đáo, khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

Tống Học Lâm và giáo sư Lỗ nhìn nhau không chớp mắt, không đầy nghi vấn như những tiền bối khác, chỉ là quan sát xuyên thấu trong trạng thái yên tĩnh.

Có vẻ như người trợ lý này còn đáng tin cậy hơn cả bác sĩ phẫu thuật chính. Giáo sư Lỗ quay lại tìm bác sĩ gây mê thực hiện ca mổ hôm nay. Nói là để chuẩn bị thăm tất cả các thành viên trong nhóm phẫu thuật.

Bác sĩ gây mê hôm nay là Trương Đình Hải.

Trong khi những người khác đang nói chuyện, Trương Đình Hải nhanh chóng hoàn thành công việc gây mê cho bệnh nhân. Khi anh ấy ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt của giáo sư Lỗ.

Ánh mắt của bác sĩ gây mê rất bình tĩnh và kiên định.

Giáo sư Lỗ kiểm tra các thiết bị trong phòng mổ, thấy cách đầu giường mổ không xa có một chiếc camera quan sát liền bước tới xem xét rồi suy tư: “Đây là camera của khoa giáo dục y tế, lắp kiểu gì vậy? được kết nối với khung cảnh cuộc họp trao đổi giống như một đài truyền hình. "





Bình Luận (0)
Comment