Sinh viên y nhao nhao đến xem chuyện vui, họ biết rõ công việc này không chỉ quan trọng và cần thiết mà còn thực sự khó khăn. Khoa phẫu thuật thần kinh được xưng là đỉnh cao của khoa ngoại không kỳ lạ chút nào.
Liệu cô có thể đoán trước được điều đó mà không cần xem phim chụp X quang không? Cô có thể thành danh như vậy được không? Tiếp theo, các bác sĩ lâm sàng sẽ phán đoán như thế nào?
Chủ nhiệm Lữ đứng sừng sững xem phim chụp X quang yên lặng nửa tiếng, vẻ mặt càng ngày càng trầm xuống giống Tào Dũng.
Bác sĩ Vương có thâm niên không cao, bề ngoài dường như chỉ nhìn thấy khối u chứ không xác định trước được vị trí khối u một cách chính xác.
Trong khi đó, bác sĩ trẻ tuổi hơn là Hoàng Chí Lỗi, nhìn ra điểm kỳ lạ nhanh hơn bác sĩ Vương, giọng nói không khỏi cảm thán: "Lại đúng!"
Một loạt bác sĩ lâm sàng ở đằng sau Tạ Uyển Doanh, không thể không đứng ở vị trí thuận lợi xem phim chụp X quang, chỉ có thể dựa vào phản ứng trước đó của mấy bác sĩ mà tự mình phỏng đoán liệu những gì cô phát hiện có sai hay không. Bây giờ nghe được câu cảm thán của bác sĩ Hoàng thì khẳng định là không sai rồi, xác nhận khối u này sinh trưởng rất tai quái, ngay tại vị trí gần cầu não mà bác sĩ Hoàng thích nhất.
"Tôi đi nói với người nhà bệnh nhân." Giọng nói chủ nhiệm Lữ trầm thấp rồi đứng lên. Với tư cách là bác sĩ, ông chắc chắn sẽ không để cho bệnh nhân chết. Cho nên đề nghị của ông là: "Trước tiên giữ lại điều trị, chờ cục trưởng Trương trở về rồi đưa bệnh nhân sang Mỹ phẫu thuật tốt hơn."
Nghe nói như vậy, Hoàng Chí Lỗi nhìn sang Tào Dũng: “Thật sự phải đưa bệnh nhân ra nước ngoài sao? Nếu quả thật trong nước không trị được, phải vì tính mạng của bệnh nhân mà suy nghĩ, đưa ra nước ngoài cũng không khó. Kỹ thuật y học bên nước ngoài tiến bộ hơn trong nước. Đương nhiên sẽ chứng tỏ bác sĩ ngoại khoa trong nước không có năng lực, bị đồng nghiệp nước ngoài cười nhạo.”
Tào Dũng nhìn qua phim chụp X quang không lên tiếng.
"Không cần nghĩ nữa." Chủ nhiệm Lữ vẫy tay nói: "Đây là vật nhỏ trong màng não của tiểu cầu não, gọi chủ nhiệm Trần quay về cũng không làm được. Kỹ thuật trong nước chúng ta hiện đang trong giai đoạn phát triển. Chuyên gia làm phẫu thuật cái này ở nước ngoài khá nhiều. Bà ấy là vợ của cục trưởng Trương, tính mạng rất quan trọng."
Vật nhỏ trong màng não của tiểu cầu não phẫu thuật xử lý vô cùng khó khăn, vị trí khối u sinh trưởng rất hiếm gặp, hầu hết mạch máu thần kinh quan trọng quấn quanh nó, hiệu quả sau này rất chênh lệch.
Cũng may tiến trình phẫu thuật ngày một phát triển, hiệu quả phẫu thuật hiện nay tốt hơn rất nhiều. Kỹ thuật nước ngoài tiến bộ trước, nhưng mà…
"Sợ rằng đưa ra nước ngoài sẽ không làm kịp. Khối u này có xu hướng chảy máu. Chỉ cần máy bay va chạm nhẹ, bệnh nhân sẽ tử vong trên máy bay." Tạ Uyển Doanh nghe vậy không thể không lên tiếng lần nữa. Đúng là tình huống rất nguy cấp, nếu không vừa rồi sao cô phải chặn bệnh nhân lại nhập viện tiến hành kiểm tra, vì phải tranh thủ thời gian làm phẫu thuật.
"Cô chỉ là một thực tập sinh, cô vừa nói cái gì…" Bác sĩ Vương sốt ruột dạy dỗ cô lần nữa, tuyệt đối không ngờ lần này cô nói với anh, hơn nữa còn là?
"Cậu để cho cô ấy nói." Chủ nhiệm Lữ lên tiếng.
Bác sĩ Vương quay đầu lại, không thể tin mà nhìn về phía chủ nhiệm Lữ: Chủ nhiệm Lữ bị gì vậy? Thật sự muốn một thực tập sinh đè đầu cưỡi cổ mình hay sao?
Người ta làm được đến chức chủ nhiệm, kỹ thuật không phải tuyệt đỉnh vô song nhưng chắc chắn không phải ngu xuẩn.
Hoàng Chí Lỗi cảm giác trong lòng khẩn trương, nhìn sang Tào Dũng một mực không lên tiếng nói rõ ý kiến về đề nghị giữ lại của tiểu học muội. Mặc kệ ra sao, trước mắt nhìn trong phim chụp thì không có xu hướng chảy máu. Là bác sĩ, dù không thích thụ động để bệnh nhân chỉ tin cậy kỹ thuật nước ngoài mà không quan tâm kỹ thuật trong nước nhưng phải tôn trọng mong muốn của bệnh nhân đi tìm kỹ thuật trị liệu tốt nhất cho bệnh tình của mình. Cho nên Tào Dũng nghe xong lời chủ nhiệm Lữ mới im lặng.