"Cô nói đi." Chủ nhiệm nói vậy, bác sĩ Vương thầm nghĩ, khả năng là chủ nhiệm Lữ muốn Tạ Uyển Doanh bị vả mặt tại chỗ, vì vậy mới để cho Tạ Uyển Doanh nói tiếp.
"Lúc trước bệnh nhân ở trong phòng thay thuốc chúng ta bị ngã sấp, lúc nói chuyện thường xuyên thở dồn dập, hình như nguyên nhân là do tâm trạng kích động. Nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận sẽ không khó phát hiện ra, nhịp thở của bệnh nhân không trong trạng thái hoàn toàn dồn dập mà là hiện tượng có dừng lại mới có thể vừa nói xong liền ngã sấp xuống. Điều này rất giống với chứng rối loạn hô hấp. Khả năng rối loạn hô hấp liên quan tới vị trí trung tâm não bộ, cũng có thể mạch máu truyền tới động mạch não có vấn đề. Nếu thật là như vậy, có lẽ bệnh nhân đã xuất hiện chứng khó thở." Tạ Uyển Doanh nói liền mạch đến cuối, không cần chạy tới xem bệnh nhân, năng lượng kỳ lạ trong đầu khiến cô nhìn thấy được tình trạng hô hấp của bệnh nhân lúc này.
Văn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ.
Tất cả đều sợ ngây người, kinh hãi chính là: Chi tiết nhỏ làm bệnh tình thay đổi như thế, cô lại quan sát được!
Tào Dũng xoay người, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nghĩ đến màn cấp cứu nhiều năm về trước kia, cho nên cô thật sự là tiểu tiên nữ…
"Xem bệnh nhân coi!" Tào Dũng quyết định nhanh chóng, lập tức đi ra ngoài.
Chủ nhiệm Lữ kịp phản ứng, vội đi theo phía sau: "Tranh thủ thời gian xem!"
Bác sĩ Vương kêu lên: "Không phải chứ? Không thể nào. Vừa tiễn bệnh nhân ra khỏi phòng thấy tình trạng vẫn tốt mà…"
Não của bệnh nhân khoa ngoại chỉ sau một giây ngắn ngủi không hiểu tại sao đột nhiên phát sinh chuyện như vậy.
Với tình huống này, chủ nhiệm Lữ quay đầu lại trừng mắt nhìn bác sĩ Vương.
Một đám người chạy ra khỏi văn phòng, sinh viên y chạy phía sau bác sĩ lâm sàng, lúc này tiếng bàn luận xung quanh biến thành:
"Tôi cảm thấy những gì cô ấy nói có thể là sự thật!"
"Đúng, phán đoán của cô ấy còn đúng hơn chủ nhiệm!"
"Trời ơi, một thiên tài từ lớp tám năm sao? Một nữ thiên tài từ Đại học y chúng ta sao?"
Sinh viên y càng líu ríu phấn khích không ngừng. Đều là sinh viên y, nếu trong số nữ giới xuất hiện một người như vậy, quả thực là giỏi doạ người.
Sau này, nam sinh sẽ không coi thường các nữ sinh bên khoa ngoại nữa.
Bởi vì phòng bệnh bình thường không có giường, hiện tại người bệnh nằm tạm ở phòng thay thuốc gối đầu trên giường, đợi ngày mai sẽ điều chỉnh giường ngủ.
Ngay khi một đám bác sĩ đi qua, con trai của bệnh nhân đứng ở cửa ra vào gọi điện về nhà: "Dạ, tình hình bây giờ của mẹ như thế nào, bác sĩ nói đang xem phim chụp X quang. Bác sĩ đã tới…Bác sĩ, mẹ của tôi thế nào rồi?"
Không kịp nói chuyện với người nhà bệnh nhân, một đám bác sĩ đi vào xem xét tình trạng của bệnh nhân. Vừa nhìn sơ qua, y tá đang muốn đến văn phòng bác sĩ báo cáo: "Bác sĩ Tào, chủ nhiệm Lữ, bệnh nhân dường như thở không đều."
Thở không đều đặn tức là hô hấp thay đổi, nhịp thở của bệnh nhân hiện lên dấu hiệu tốt, trong chốc lát dần yếu đi rồi lại mạnh, đáng sợ nhất là lúc đột ngột ngừng thở, đồng nghĩa với cái chết.
Các bác sĩ đứng bên cạnh giường bệnh có thể nghe thấy tần suất tiếng hít thở của bệnh nhân hoàn toàn khác một trời một vực với người bình thường, không cần nói nhiều, chính là thở không đều đặn.
"Mổ, phải lập tức mổ!" Chủ nhiệm Lữ kêu lên.
Hoàng Chí Lỗi liếc qua người này, trong lòng nghĩ: Quả nhiên lại là đúng. Lúc trước không tiến hành kiểm tra, bây giờ phát hiện ra mới lo tìm cách giải quyết. Mãi mãi là như vậy. Còn lý do tại sao thì có thể là vì họ cảm thấy bác sĩ đơn giản chỉ là bác sĩ khám bệnh thôi?