Chương 1061: Cô sẽ đứng về phía ai?
Chương 1061: Cô sẽ đứng về phía ai?
Chỉ cần lắng nghe cô trình bày khái quát về tình hình trong trường hợp này.
Đào Trí Kiệt cùng Hà Quang Hữu nghe cô nói, như thể họ đang nhớ lại những hình ảnh trong quá khứ của bệnh nhân này, nét mặt của hiện lên một cảm giác nặng nề sâu sắc.
Cảm thấy hơi khó thở, Hà Quang Hữu quay lưng đi đến góc tường và ngồi xuống, nhìn tấm màn một cách khó khăn. Quay đầu lại nhìn Đào Trí Kiệt, dường như anh ta đang suy tư cái gì đó, lông mày cụp xuống, đôi mắt ảm đạm. Chỉ có cây bút trong tay vẫn gõ đều đặn lên trang vở.
Tạ Uyển Doanh nói một lúc, sau đó tạm nghỉ một chút..
“Tiếp tục đi.” Đào Trí Kiệt.
"Cá nhân em cho rằng, về mặt kỹ thuật y học thời điểm đó, phương án điều trị lúc đó có thể là bệnh viện và bác sĩ giỏi nhất. Sự phát triển của công nghệ y học về mặt lý thuyết không thể dựa vào thời gian. Một số công nghệ có thể đã được nghiên cứu để trong hàng chục năm không có đột phá, một khi đột phá có thể chỉ có thể trong vài năm trở lại đây, đối với bệnh nhân và bác sĩ coi như là định mệnh.”
"Doanh Doanh, em đang an ủi anh sao?"
Đàn anh Đào bật cười khi nói câu này, tiếng cười của anh ta giống như nước Hồ Tây sắp tràn bờ, phá vỡ hình ảnh lạnh lùng thường ngày.
"Không phải.” Tạ Uyển Doanh liền phủ nhận.
Đào Trí Kiệt có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe những gì cô nói, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của cô một lúc, anh ta chắc chắn rằng cô không nói dối, điều đó càng khiến anh ta kinh ngạc hơn. Sau đó, Đào Trí Kiệt quay đầu lại, trên mặt không còn nụ cười nữa, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Hà Quang Hữu bước đến hỏi cô : "Em nghĩ kế hoạch điều trị của bệnh nhân có đúng không?"
“Đúng.” Tạ Uyển Doanh nói, “Vừa rồi em đã nói rất rõ ràng.”
“Nếu bác sĩ Tào nghe những gì em nói, không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào.” Hà Quang Hữu lẩm bẩm một mình.
"Bác sĩ Tào không thể chấp nhận rằng bệnh nhân cuối cùng dường như đã áp dụng phương pháp từ bỏ như chết đi sống lại, đúng không? Trong hồ sơ bệnh án có ghi, vì bản thân bệnh nhân đã ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư, nên muốn được viết di chúc và ký tên. Các bác sĩ tham gia phẫu thuật đã từ bỏ khi bệnh nhân hấp hối. Các biện pháp cấp cứu, ép tim và đặt nội khí quản đã không được thực hiện cho bệnh nhân. ", Tạ Uyển Doanh nói.
Bảo cô nói thẳng, cô liền thẳng thắn.
Đào Trí Kiệt nhướng mày nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Doanh Doanh, em nói như vậy là em đứng về phía anh, em có biết không?"
Đàn em của anh ta đã thề rằng cô sẽ đứng về phía anh. Vì vậy, kể từ khi anh ta gặp cô vào bốn năm trước ở Tùng Viên anh ta đã chờ đợi đến khoảng khắc này. Đào Trí Kiệt biết, nó nhất định sẽ đến.
“Em đoán đây không phải là lý do khiến đàn anh Tào tức giận.” Tạ Uyển Doanh nói.
Không phải cái này?
Ánh mắt Hà Quang Hữu vô tình nhìn về phía cửa ra vào, cửa đã khóa, nhưng sao anh ta lại cảm thấy có người đang đứng ngoài cửa nghe lén nhỉ, hay là anh ta đang chột dạ.
Sau khi dừng lại một lúc, Đào Trí Kiệt tiếp tục nói, nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng, trầm thấp hơn: "Em nói đi."
"Bác sĩ Tào là một người luôn tìm kiếm sự thật từ sự thật. Những ai từng tiếp xúc với anh ấy đều biết anh ấy biết rất rõ bệnh nào có thể chữa trị được và bệnh nào chỉ có thể chữa khỏi ở một mức độ nhất định với công nghệ y tế hiện nay. Các bác sĩ phải từ bỏ, không thể để bệnh nhân phải tiếp nhận trị liệu đau đớn, vì dù sao nó cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Cho nên, chẳng việc gì anh ấy lại phản đối kiểu chữa trị mang ý nghĩa tượng trưng này cả khi bệnh nhân đã định trước sẽ không qua khỏi. Tất nhiên, người bệnh đã tự ký chữ ký nên sẽ không có vấn đề gì về thủ tục pháp lý. Anh ấy sẽ không vì loại chuyện này mà tức giận.”
“Nếu vậy, tại sao anh ấy lại tức giận?” Hà Quang Hữu quay sang hỏi cô.