Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1060 - Chương 1060: Được Đàn Anh Thỉnh Giáo

Chương 1060: Được đàn anh thỉnh giáo
Chương 1060: Được đàn anh thỉnh giáo
Chương 1060: Được đàn anh thỉnh giáo




Đối với danh tiếng của đàn anh Đào, đừng nhìn đám người trong lớp Triệu Điềm Vỹ hình như trong lòng có khúc mắc. Nhưng mà, nghe nói trong lớp cô người mê đàn anh Đào không chỉ có một người.

Rất bình thường, giống như đối với Tạ Uyển Doanh cũng vậy, có người thích cô, có người không thích cô.

Một mình trở lại khoa, đêm nay khoa tương đối yên tĩnh, bởi vì giường bệnh đầy rồi nên sẽ không có bệnh nhân mới, tương đối mà nói thì bác sĩ ca đêm sẽ thoải mái hơn một chút. Tạ Uyển Doanh nhớ tới những lời tiền bối Hà nói với cô và Tống Học Lâm lúc trước, nói là có thể phải an bài bọn họ làm ca đêm.

Ca đêm là thử thách lớn nhất đối với khả năng của các bác sĩ trẻ.

Đã đến phòng học đa phương tiện của khoa, Tạ Uyển Doanh gõ cửa đẩy ra, bên trong có chút tối, thì ra là màn vải đang sáng, cho nên trong phòng tắt đèn.

Thấy cô đến, Hà Quang Hữu đi tới, nói với cô: "Đi qua ngồi đi." Sau đó thò đầu ra ngoài, thấy bên ngoài không ai phát hiện, cẩn thận khóa trái cửa phòng học.

Kỳ thật trong phòng không còn ai khác, ngoại trừ tiền bối Hà, chỉ có đàn anh Đào ngồi ở chính giữa đang cúi đầu nhìn đồ đạc.

Tạ Uyển Doanh đi qua.

"Ngồi đi." Đào Trí Kiệt nói, không vội ngẩng đầu, biết là cô tới.

Ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh đàn anh, Tạ Uyển Doanh quay đầu, nhìn thấy hình ảnh chiếu trên màn hình, là một tấm phim CT.

"Hình ảnh này có thể em chỉ nhìn vào báo cáo kiểm tra được in ra, nhưng không có phim rõ ràng." Đào Trí Kiệt nói.

Đàn anh biết là giáo sư Lỗ đưa cho cô hồ sơ bệnh án của ai. Tạ Uyển Doanh nhận được điện thoại của đàn anh Tào, kỳ thật đã đoán được đêm nay các đàn anh cùng giáo sư Lỗ ăn cơm.

Giáo sư Lỗ là đại lão trong đại lão, cho nên cô mới nói với đàn anh Tào, bảo đàn anh Vu đừng nóng vội. Giáo sư Lỗ làm sao có thể lập tức đem chuyện của mình nói ra được, hơn nữa chỉ nói cho một sinh viên y khoa biết là không hợp lẽ thường. Một sinh viên y khoa như cô không có giấy phép y tế, không thể tự tiếp nhận một bệnh nhân.

"Đàn anh muốn hỏi em cái gì ạ?" Tạ Uyển Doanh hỏi.

"Không phải là giáo sư Lỗ đã cho em xem hồ sơ bệnh án sao?" Đào Trí Kiệt ngẩng đầu lên, trên mặt cười cười.

Hà Quang Hữu đứng ở bên cạnh, hơi tia khẩn trương nuốt nước miếng.

"Không sao, nói cho anh biết quan điểm của em đi." Đào Trí Kiệt cầm bút trong tay nhấn vào quyển sổ, muốn cô nói thẳng.

Tạ Uyển Doanh cảm giác mình thật sự chưa từng thấy qua bộ dáng này của đàn anh Đào, đừng nhìn đàn anh Đào đang cười, nhưng trong mắt không có một chút ý cười nào, trong mắt tồn tại một tia bén nhọn, là đang căng thằng giống như tiền bối Hà.

Trong khoảnh khắc, không biết vì sao cô lại nhớ tới đàn anh Tào. Kỳ thật đàn anh Tào cũng khác thường. Trong thời gian này cô cảm giác được điều đó.

Quay đầu lại, hai mắt Tạ Uyển Doanh rơi vào hình ảnh CT hiển thị trên màn hình, trong ánh mắt đen bóng chứa đầy ánh sáng chuyên chú cao độ.

Hai người còn lại thấy biểu tình tập trung của cô, trong lòng ngẩn ra, đang suy nghĩ làm thế nào mà cô có thể tùy thời điều chỉnh lại tâm tính được như vậy.

Luôn luôn duy trì một thái độ chuyên nghiệp để đối mặt với bất cứ điều gì là một điều khó khăn đối với một bác sĩ, chưa kể đến một sinh viên y khoa trẻ.

Cô dường như đã làm được điều đó. Tạ Uyển Doanh nghiêm túc nói: "Em đã xem qua hồ sơ bệnh án, hồ sơ bệnh án rất dày, bởi vì thời gian tương đối ngắn, em chỉ có thể đại khái xem qua trước một lần. Đây là bệnh nhân ung thư gan, khi phát hiện ung thư gan, khối u trong cơ thể bệnh nhân đã được 8 cm, và ngay sau đó đã di đến căn xương. Chỉ có thể nói, hóa trị và phẫu thuật giai đoạn đầu dường như không có tác dụng đối với bệnh nhân này. Phân tích bệnh lý của khối u được loại bỏ trong phẫu thuật cho thấy mức độ ác tính cao.”





Bình Luận (0)
Comment