Chương 1059: Có người tặng cô một ít sách
Chương 1059: Có người tặng cô một ít sách
"Sao lại là tôi suy nghĩ nhiều chứ. Chỉ là tôi quan tâm đến anh.”
"Chuyện bốn năm trước, không phải tôi không nói, mà là tất cả mọi người đều biết nguyên nhân là gì." Tào Dũng đột nhiên nói ra lời này.
Vu Học Hiền bĩu môi, sắc mặt có chút xanh có chút trắng, đại khái là không nghĩ tới anh thật sự nói ra.
Tào Dũng cũng không thèm liếc anh ấy một cái, đi về phía trước.
Sau lưng, Vu Học Hiền thấp giọng hỏi: "Tôi nghe Chu Hội Thương nói có thể là anh đã gặp cô khi đến Tùng Viên vào bốn năm trước, là thật sao?”
Đối với lời này của anh ấy, Tào Dũng chỉ để lại cho anh ấy một bóng lưng lạnh như băng.
Vu Học Hiền thấy thế, thở dài, biết là anh đã tức giận.
Bốn năm, mọi người cho rằng sự tình đã qua lâu rồi, nhưng trên thực tế có một số việc căn bản không có khả năng dễ dàng để nó trôi qua như vậy. Chỉ cần cục mụn còn ở đó, không ai có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Tào Dũng cúi đầu, nhìn thấy một tin nhắn từ điện thoại di động, là cô viết: Đàn anh Tào, anh có thể nói với đàn anh Vu, giáo sư Lỗ vẫn luôn tin tưởng mọi người nhất.
Tiểu học muội nói lời này đột nhiên khiến anh nghẹn một cái.
Không bao lâu Tạ Uyển Doanh nhận được tin nhắn đàn anh Tào trả lời: Anh vẫn luôn tin tưởng em nhất.
Đàn anh Tào tin tưởng cô nhất. Trái tim đập mạnh hai cái.
Cố cốc cốc, có người gõ cửa.
Tạ Uyển Doanh đi tới mở cửa, nhìn thấy bọn Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An đứng ở cửa, giật mình: "A?”
“Suỵt!” Một chàng trai giơ ngón tay lên với cô.
Đừng lên tiếng, bọn họ lén lút vào ký túc xá nữ sinh.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tạ Uyển Doanh hỏi.
"Sợ cậu không mang lên được, chúng tôi giúp cậu mang lên, đã chào hỏi dì quản lý rồi." Lý Khải An nói.
Tạ Uyển Doanh nhìn thấy mấy thùng sách sau lưng bọn họ dùng xe đẩy kéo tới.
Triệu Điềm Vỹ nói: "Ông nội tôi sửa sang lại thư phòng, nói có một số sách muốn tặng cho cậu. Sau khi tôi đóng gói nó cho cậu đã bảo bọn họ giúp mang đến.”
Bộ sưu tập sách của lão giáo sư tuyệt đối là hàng quý, Tạ Uyển Doanh giật mình nói: "Ông nội cậu không để lại cho cậu sao?”
"Ông ấy cảm thấy là để lại cho cậu xem sẽ tốt hơn là để lại cho tôi. Tôi cũng nghĩ vậy.” Triệu Điềm Vỹ nói rất thành thật.
Lý Khải An mặt mày hớn hở nói với cô: "Doanh Doanh, cậu nổi tiếng rồi. Mặc dù chúng tôi biết sớm hay muộn cậu cũng sẽ nổi tiếng.”
Nổi tiếng? Tạ Uyển Doanh có chút bối rối.
"Mọi người đều rất tự hào. Lúc trước nhìn những người Bắc Đô kia một mực khoe chỗ bọn họ xuất hiện tài tử. Bây giờ Quốc Hiệp của chúng ta có một tài nữ." Lý Khải An càng nói càng đắc ý, là cảm xúc đè nén lúc trước đã được giải phóng.
"Bác sĩ Tống và những người khác rất tốt." Tạ Uyển Doanh cười cười với mấy bạn học, nói.
"Doanh Doanh, ở trong mắt cậu ai cũng tốt."
Mấy chàng trai khác đồng ý với Lý Khải An: "Đúng vậy.”
Không chắc chắn. Cô biết rằng nhân phẩm của một số người không tốt lắm.
Mở ký túc xá, để cho các bạn cùng lớp giúp mang sách vào, trước tiên đặt ở trong góc. Tạ Uyển Doanh muốn viết cho giáo sư Triệu một bức thư cảm ơn, ngày mai mua chút thuốc chống sâu mọt bỏ vào trong thùng tránh sâu mọt làm hỏng quyển sách trân quý của giáo sư Triệu. Điều kiện môi trường của ký túc xá chắc chắn là tương đối kém.
Khi mọi người đang bận rộn, điện thoại di động reo.
"Ai gọi tới vậy?" Bọn Lý Khải An thuận miệng hỏi một câu.
"Đàn anh Đào." Tạ Uyển Doanh nói.
Pho tượng Phật gọi tới. Khuôn mặt của mấy chàng trai trông hơi ngượng nghịu.
"Doanh Doanh, em tới khoa một chuyến, anh đang ở phòng học đa phương tiện." Đào Trí Kiệt nói qua điện thoại.
Nhận được nhiệm vụ, Tạ Uyển Doanh để điện thoại xuống chuẩn bị rời đi.
Mấy người bạn học đi ra ngoài cùng cô, trên đường đi nói với cô: "Trễ như vậy không biết đàn anh Đào còn tìm cậu làm gì, cậu cẩn thận một chút.”