Chương 1067: Kêu cô đưa ra lời khuyên
Chương 1067: Kêu cô đưa ra lời khuyên
Đang hỏi cô liệu có thể đi theo hướng khác khi bệnh nhân tử vong không. Đây cũng là một vấn đề kỹ thuật sâu sắc của các bác sĩ.
"Chúng ta có thể thảo luận khác về các trường hợp tử vong. Không có cuộc thảo luận về trường hợp tử vong nào trong hồ sơ bệnh án mà tôi nhận được. Không có báo cáo nào như vậy được kẹp trong hồ sơ bệnh án cả.” Tạ Uyển Doanh nói.
Về việc thảo luận về các trường hợp tử vong là bắt buộc và theo quy định, nó sẽ diễn ra trong vòng một tuần sau kể từ khi khi bệnh nhân tử vong. Giáo sư Lỗ có thể cố tình rút đi trang giấy này của cô không cho cô xem, hy vọng rằng suy nghĩ của cô ấy sẽ không bị hạn chế bởi bất cứ ai.
Đào Trí Kiệt và Tào Dũng sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Trong bữa cơm tối nay, giáo sư Lỗ đột nhiên nói ra điều gì đó, khiến mọi người giật mình, hiện tại nghĩ đến như là đang bị bí bức.
Bỗng có một tiếng bíp bíp vang lên từ điện thoại di động, Đào Trí Kiệt cầm lấy điện thoại lên thấy là trưởng khoa Dương đang gọi tới, liền bắt máy nói một cách nghiêm túc.
"Viện trưởng nói, kêu cậu tối mai mang hồ sơ đến phòng họp hành chính." Giọng của trưởng khoa Dương rất trầm, nội dung những gì ông ấy nói đều có vẻ mơ hồ khiến người ta rất khó hiểu.
"Vâng." Đào Trí Kiệt nói, có vẻ như anh ta đã hiểu rõ.
Trưởng khoa Dương nghe xong câu trả lời nhanh chóng này của anh ta, liền thở dài sau đó cúp điện thoại.
Quay đầu lại, Đào Trí Kiệt dặn dò tiểu học muội: "Em viết ra những suy nghĩ và đề xuất của em về trường hợp tử vong này, và đưa cho tôi trước buổi tối ngày mai."
"Em biết rồi, đàn anh."
"Bữa ăn tối nay em vẫn chưa ăn no, đi, tôi sẽ mời em một bữa ăn khuya." Đào Trí Kiệt nói, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chuẩn bị rời đi.
Tạ Uyển Doanh không kịp từ chối, chỉ nghe đàn anh Tào ngồi ở bên kia đang gọi điện thoại cho ông chủ cửa hàng quán cháo.
Hai đàn anh tối nay cũng giống nhau vẫn chưa ăn no, hy vọng bọn họ có thể cùng nhau ăn khuya.
Hai người sau đó bước ra khỏi bệnh viện. Hà Quang Hữu lái xe, những người khác lên xe của anh ta. Lái xe khoảng mười hai mươi phút đến một cửa hàng cháo mới được tân trang lại.
Bước vào quán cháo, Tạ Uyển Doanh nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi rất quen thuộc đang ngồi ở bàn ăn trong góc.
"Doanh Doanh." Phát hiện ra cô, Ngô Lệ Tuyền đứng dậy và vẫy tay với cô.
Đoàn người đi qua, và người cùng Ngô Lệ Tuyền ăn cháo là Ân Phụng Xuân.
Đột nhiên có nhiều người đến như vậy, Ân Phụng Xuân chắc chắn không có tâm tư ăn uống gì nữa, liền đặt đũa xuống.
Ngô Lệ Tuyền chào đón nhóm người bọn họ một cách nồng nhiệt: "Cùng nhau ăn đi, như vậy sẽ vui hơn."
Nghe thấy lời này của cô ấy, Ân Phụng Xuân ngước đầu lên nhìn cô ấy.
"E là như vậy không hay cho lắm." Tạ Uyển Doanh nháy nháy mắt với Ngô Lệ Tuyền để nhắc cô ấy rằng bác sĩ Ân đang cùng ngồi ăn với cô ấy.
"Không sao, là tôi mời anh ấy ăn." Ngô Lệ Tuyền nhanh giọng nói: "Nhân tiện tôi sẽ mời mấy người cùng nhau ngồi ăn luôn.”
Mấy người đàn ông nhìn về phía Ân Phụng Xuân: Anh để cô ấy mời anh ăn sao?
Anh ta là đâu phải muốn cô ấy mời anh ăn, nếu anh ta không nói như vậy, thì làm sao cô ấy mới chịu ra ngoài ăn với mình cơ chứ. Hơn nữa, đến lúc thanh toán thì cũng có thể giành trả được. Điều mà Ân Phụng Xuân cảm thấy không may đó chính là, thật khó khăn lắm hai người mới ăn cơm cùng nhau để nảy sinh một chút tình cảm, nhưng bây giờ lại có vài người đến chen ngang.
Các bàn xung quanh đã đầy chỗ ngồi hết rồi, lại thấy Tạ Uyển Doanh đang nói chuyện phiếm với bạn của cô, mấy người đàn ông đi cùng cũng đã ngồi xuống với cô.
Ngô Lệ Tuyền gọi nhân viên phục vụ lấy thêm vài đôi bát đũa, và hứng thú giới thiệu với cô bạn nhỏ của mình: "Chủ quán này là người miền Nam đến. Tôi đã nói chuyện với qua với anh ta, là một người nói chuyện rất hay. Nói đến lúc đó sẽ giảm giá cho đồng hương đến ăn như chúng ta.
Những người làm ăn từ trước đến nay luôn có thể ăn nói được như vậy. Ngược lại, khuôn mặt của một người nào đó là một chút giống như một tấm bìa cứng rõ ràng là nói chuyện không được hay như vậy.
Hà Quang Hữu nhìn đôi nam nữ này một cách rất thích thú, người trong bệnh viện vẫn cảm thấy chuyện tình yêu của hai người này có chút rất lãng mạn. Trước sự thay đổi này, không ai nghĩ rằng Ân Phụng Xuân lại có thể hẹn hò với một cô gái như vậy.