Chương 1070: Phòng khám chuyên khoa
Chương 1070: Phòng khám chuyên khoa
Nghe nói giáo sư Đàm không thích tham gia những cuộc vui như vậy, hơn nữa còn có nhiều chuyên gia khoa ngoại hai, không cần anh ta xuất mã.
Đàn anh Đào không giống vậy, bình thường khi đến phòng khám này là để thay thế phó chủ nhiệm Tiết không rảnh. Bất quá bản thân Đào Trí Kiệt có danh tiếng, xem như là một chuyên gia có thể khám ở phòng khám chuyên khoa, chỉ là tuổi còn tương đối trẻ.
Rất nhiều người dân đến Quốc Hiệp khám bệnh thuộc loại bệnh nặng, trước khi tới nơi này đăng ký sẽ hỏi thăm bác sĩ nào tốt, sẽ không nói nhất định phải chỉ định chuyên gia nào. Người dân địa phương biết rõ phòng khám chuyên khoa là gì, sẽ không dễ dàng gặp được các bác sĩ chuyên khoa ở đó.
Bệnh nhân đăng ký số gặp chuyên gia không thể nói là không thiếu tiền, chính xác mà nói gọi là bệnh nhân có thông tin tương đối thiếu sót, không nghe được tình huống chỉ có thể nghĩ đến việc tìm chuyên gia tốt nhất. Giống như mua một cái gì đó đắt tiền.
Kiểm tra phòng bệnh xong, Đào Trí Kiệt phân phó cho bác sĩ trong tổ hoàn thành công việc, dẫn người xuống phòng khám.
Tạ Uyển Doanh đi theo đàn anh Đào cùng tiền bối Hà.
So với bước chân của nhanh như gió của giáo sư Đàm, giáo sư phẫu thuật gan mật đi bộ tương đối chậm hơn nhiều, không cần phải chạy bộ theo. Chủ yếu là đàn anh Đào thường xuyên có vẻ nắm chắc mọi việc trong tay.
Đi đến phòng khám chuyên khoa, môi trường phòng khám và các phòng khám khác không khác nhau mấy, chỉ được treo thêm chỉ định chuyên khoa.
Bệnh nhân không nhiều, phải xem chuyên gia nào ngồi khám. Một số chuyên gia khi đến phòng khám chuyên khoa sẽ cố ý thông báo cho bệnh nhân cũ của họ, tuần này chỉ có thể treo số chuyên gia này để xem bệnh, vì vậy cũng có rất nhiều bệnh nhân.
Lần này Đào Trí Kiệt đi khám bệnh không phải tình huống này, không thông báo trước cho bệnh nhân, chỉ là tạm thời thay phó chủ nhiệm Tiết tới. Người tới là bệnh nhân mới, đầu tiên không có tình huống bệnh nhân cũ chạy tới vội vàng để bác sĩ thêm số. Số lượng người đến khám bệnh tương đối ít.
Nghĩ đến những yếu tố này, lúc Đào Trí Kiệt đến đúng như anh ta đã dự đoán, số lượng bệnh nhân không nhiều như khi anh ta đến phòng khám ngoại trú tổng quát.
Của ra vào không có nhiều người, bệnh nhân mới không quen thuộc với bác sĩ là anh ta. Các bác sĩ và bệnh nhân lần đầu tiên gặp nhau, không ai đứng dậy chào đón các bác sĩ nhiệt tình như những người bệnh nhân cũ.
Một hàng bệnh nhân chờ đợi ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang. Có thể biết ngồi khám bệnh trong phòng này là chuyên gia đức cao vọng trọng, rõ ràng là trật tự hơn một chút so với phòng khám bình thường.
Bác sĩ vào phòng khám. Y tá đặt toàn bộ hồ sơ bệnh án của bệnh nhân đang chờ xử lý lên bàn làm việc.
Đào Trí Kiệt ngồi xuống, chuẩn bị thăm khám cho bệnh nhân.
Tạ Uyển Doanh không nhận được chỉ thị giúp đàn anh viết hồ sơ bệnh án, chỉ thấy đàn anh Đào cầm lấy hồ sơ bệnh án của bệnh nhân lật ra rồi chuẩn bị tự mình viết.
Phong cách giảng dạy của mỗi giáo sư là khác nhau. Giống như giáo sư Đàm không thích ghi chép, đàn anh Đào lại rất thích ghi chép, tự mình ghi chép biên bản họp, cũng không để cho người khác giúp viết. Có thể trong mắt đàn anh Đào, chuyện này không giúp cho sinh viên y khoa rèn luyện được cái gì. Viết văn bản là quá dễ dàng cho các sinh viên tài năng có điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Tốt hơn là để cho sinh viên y khoa tập trung vào những thứ khác thay vì giáo sư sai làm những công việc lặt vặt.
Ngược lại, chính anh ta thường xuyên ghi chép, một là có thể đối với tình huống bệnh nhân trước mắt càng thêm hiểu rõ trong lòng, hai là có thể thời thời khắc khắc đối với kinh nghiệm hành y của mình tiến hành ghi chép lại. Từ thời cổ đại đến nay, hồ sơ y tế của bác sĩ đều rất có giá trị.
Sinh viên học tập để tiến bộ mỗi ngày, giáo sư cũng cần phải học mỗi ngày.
Mang theo một cái ghế ngồi bên cạnh bàn làm việc của đàn anh, Tạ Uyển Doanh liếc mắt nhìn hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, chuẩn bị học tập tại chỗ. Chờ đã, khi cô nhìn hồ sơ bệnh án, khóe mắt đàn anh Đào lại nhìn vào mặt cô.