Một tiếng cười nhẹ truyền đến tai cô, Tạ Uyển Doanh nghe ra là Tào soái ca đang cười.
Hiển nhiên trong lòng Tào soái ca đang căng thẳng, bởi vì đây là ca phẫu thuật mà có ở nước ngoài cũng không dễ thực hiện, là ca phẫu thuật khoa ngoại não có rủi ro cao. Cảm thấy lời nói của bản thân có thể giúp làm dịu tinh thần căng thẳng của bác sĩ mổ chính, Tạ Uyển Doanh cảm thấy mình làm đúng rồi nên rất vui vẻ.
Bác sĩ Vương thiếu chút là trợn mắt lên với cô, càu nhàu: “Chao ôi, cái gì thế này? Lần đầu tiên đến khoa lâm sàng sao? Ba mẹ cô ấy làm nghề gì vậy? Có phải trước đây từng thường đi dạo trong bệnh viện, thường nghe ba mẹ mình nói chuyện của phòng phẫu thuật, nên đến việc này cũng biết được?”
Đây là đủ để chứng minh câu trả lời của Tạ Uyển Doanh là đáp án chuẩn xác. Trong phòng mổ có lúc phát sinh tình huống đột ngột, thì cần có nhân viên chạy đi chi viện. Thực tập sinh có thể hỗ trợ giúp làm tốt việc này đồng thời còn có thể được học tập thêm. Nhưng mà, thông thường sinh viên mới vào bệnh viện nhất định sẽ không biết cái này. Bác sĩ Vương có hoài nghi đối với điều này là hoàn toàn có lý.
Chủ nhiệm Lữ quay người, hỏi cô: “Ba mẹ cô làm nghề gì.”
“Ba tôi là tài xế xe vận tải, mẹ tôi thì không có việc làm.” Tạ Uyển Doanh nói, không bao giờ nghĩ rằng công việc của ba mẹ có chỗ nào đáng xấu hổ cả. Con gái của tài xế xe vận tải, còn có thể dựa vào việc học để làm bác sĩ.
Là bác sĩ mổ chính Tào Dũng tập trung tinh thần nhìn vào ống nhòm nghiên cứu vết rạch mổ. Vị trí của vết rạch mổ rất quan trọng, một dao hạ xuống, nếu như có thể vừa khéo chạm đúng tới vị trí của khối u, thì mọi thứ coi như thắng rồi.
Nếu như không được, phải làm lại càng phức tạp hơn nếu tìm không được khối u, sẽ khiến cho toàn thân người cầm dao mổ mồ hôi đầm đìa, làm không tốt thì phải mổ lại lần nữa.
“Cô có muốn qua đây xem không?” Chủ nhiệm Lữ đột nhiên vẫy tay với người nào đó.
Bác sĩ Vương vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm: “Chủ nhiệm Lữ tại sao lại quan tâm tới nữ thực tập sinh này vậy chứ?”
Tạ Uyển Doanh đã từ chối, ngày đầu tiên đến thực tập không nên nổi trội quá.
Trước đó là vì muốn cứu tính mạng bệnh nhân mới không thể không nói. Còn bây giờ, trong phòng mổ đã có các bác sĩ phẫu thuật kinh nghiệm phong phú, cô hà tất cứ phải cố ra mặt. Cứu người là quan trọng nhất, trong suy nghĩ của cô những cái khác như khoe khoang tiếng tăm hay lợi ích đều không phải là điều bác sĩ nên làm.
Chủ nhiệm Lữ nhìn thấy cô vẫn khăng khăng đứng lại tại chỗ, nheo đôi mắt nhỏ lại lộ ra sự hài lòng. Xem ra, ông ta trước đó đã hoàn toàn hiểu sai về cô thực tập sinh này rồi. Người ta chắc chắn không yêu thích danh tiếng. Là sinh viên y khoa, được thổi phồng lên rất nhiều, có biểu hiện như Tạ Uyển Doanh là thuộc dạng hiếm thấy. Cũng nhất định sẽ nhận được sự yêu thích từ các tiền bối khoa lâm sàng.
Trong lúc đó, Tào Dũng đã đứng trước đầu bệnh nhân, đợi đàn em Hoàng Chí Lỗi làm xong công tác chuẩn bị kỹ thuật trước, sau đó lấy ống tiêm gây tê da đầu bệnh nhân, cũng có nghĩa là phẫu thuật bắt đầu rồi.
Phòng mổ bước vào thời khắc yên lặng. Mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc trên máy móc thiết bị giám sát, tiếng tim đập của bệnh nhân.
Mổ da đầu ra, để miếng bông vào 2 bên vết mổ cầm máu, kéo tách lớp da ra, mỗi một bước cẩn thận mổ ra và cầm máu, bác sĩ mổ chính và trợ lý đều tiến hành một cách gọn gàng đồng đều với nhau. Một ca phẫu thuật tốt chính là như vậy. Không phải giống như kịch bản biểu diễn trên phim truyền hình kiểu thăng trầm nhấp nhô như thế. Tốt nhất là vững chắc ổn định, Bác chính mổ chính tốt nhất là thông thạo sử dụng máy móc, chuẩn xác càng thêm chuẩn xác.
Sau khi mở hộp sọ ra, tiến vào vùng sâu hơn trong não bộ, Tào soái ca ngồi xuống ghế của bác sĩ mổ chính, hai mắt nhìn vào kính hiển vi phẫu thuật tiên tiến nhất tiếp tục làm phẫu thuật.
Tạ Uyển Doanh từ xa nhìn qua, thấy mỗi động tác khéo léo của đôi tay mang găng tay vô trùng của Tào soái ca giống như bất động tại chỗ vậy. Bác sĩ phẫu thuật kiểu như vậy nhìn thật là sướng mắt đẹp lòng, bởi vì vô cùng vững vàng.