Dưới ánh đèn phẫu thuật, chiếc khẩu trang không che nổi đường nét tuấn tú trên khuôn mặt, nét mơ hồ hớp hồn người. Tạ Uyển Doanh chăm chú nhìn, và phát hiện ra Tào soái ca không đổ một chút mồ hôi.
Ngược lại, một đàn anh khác là Hoàng Chí Lỗi, do thâm niên thấp hơn, trên trán đổ mồ hôi rất nhiều. Chủ nhiệm Lữ vừa hỗ trợ bên cạnh, vừa đột nhiên hét mỗi lúc một lớn: "Ôi chao."
Bác sĩ Vương cũng hét theo từng tiếng thất thanh: "Chảy máu, chảy máu rồi…"
Trong lúc căng thẳng, Hoàng Chí Lỗi dùng ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn hai người họ một lượt: Chết tiệt, lúc này chẳng phải càng nên bình tĩnh hơn sao? Hét gì mà hét chứ? Rõ ràng là, bác sĩ mổ chính là đàn anh của anh, không phải hai người bọn họ, có chuyện gì xảy ra cũng là chuyện của đàn anh của anh, đâu phải chuyện của hai người bọn họ.
Tình trạng xuất huyết trong ca phẫu thuật này không phải là chảy máu do sai sót của bác sĩ trong khi mổ mà là chảy máu từ khối u mà Tạ Uyển Doanh đã dự đoán trước đó. Thế nên mới chảy máu rất nhiều. Huyết áp và nhịp tim đều đáng báo động trên thiết bị theo dõi.
Bác sĩ Vương ngẩng đầu muốn xem Tạ Uyển Doanh đang ở đâu, bởi vì em ấy lại nói trúng: "Cô ấy đâu?"
Không thấy người đâu nữa?
Thực sự đã bỏ chạy rồi sao?
Y tá phòng mổ trả lời: "Em ấy chạy đi lấy máu cho chúng ta rồi!"
Bác sĩ Vương hoàn toàn không nói nên lời, thầm nghĩ: Làm sao nữ thực tập sinh này có thể chạy nhanh hơn thực tập sinh đa khoa nhiều năm, lại phản ứng nhanh như chớp thế được chứ. Sinh viên như vậy đi đâu cũng ngon lành hết, và bất kỳ giáo viên nào cũng muốn có. Ông cuối cùng cũng đã hiểu ra tại sao thái độ của chủ nhiệm Lữ đối với Tạ Uyển Doanh có thể thay đổi nhanh chóng như thế.
Phía bên kia, y tá nhìn Tạ Uyển Doanh vừa mới chạy đi lại rất nhanh quay lại, cũng sững sờ không kém, cô chưa từng thấy nữ sinh y khoa nào chạy nhanh như vậy, tốc độ không thua kém gì nam sinh, hơn nữa phản ứng cũng nhanh hơn nam sinh.
Tạ Uyển Doanh, người mang túi máu đến giao cho y tá và bác sĩ gây mê rồi tiếp tục tập trung vào bệnh nhân trên bàn mổ. Cô chỉ nhớ rằng mình đã hứa với gia đình bệnh nhân, sẽ không từ bỏ mạng sống của bệnh nhân trong bất kỳ trường hợp nào.
Nhờ máu được bổ sung kịp thời, cùng với sự nỗ lực hết sức của phẫu thuật viên trong việc cầm máu, huyết áp và nhịp tim của bệnh nhân đã ổn định trở lại.
Mọi người trong phòng mổ ai cũng nhễ nhại mồ hôi. Không ai dám buông lơi, vì cầm máu mới chỉ là bước đầu, còn làm sao để cắt bỏ hoàn toàn khối u mới là việc khó nhằn.
Nhìn từ khu vực phẫu thuật hiện tại để đánh giá thì, khối u lớn hơn trên phim CT, đây là tình trạng phổ biến. Xét nghiệm qua phim chụp luôn chỉ có thể được gọi là xét nghiệm phụ trợ, bất kỳ tình huống nào thì cũng cần phải phẫu thuật mới có thể xác định được.
Đúng như dự đoán trước khi phẫu thuật của bác sĩ, khối u phát triển gần với các dây thần kinh khác nhau, khả năng rất cao sẽ khiến bệnh nhân rơi vào tình trạng rối loạn chức năng của sau ca mổ.
Bác sĩ cẩn thận gỡ các dây thần kinh và mạch máu xung quanh, sau đó cắt bỏ khối u, các công đoạn tưởng chừng như dễ dàng nhưng lại cần đến hơn hai tiếng đồng hồ. Vậy nên, thời gian phẫu thuật thần kinh so với phẫu thuật thông thường luôn lâu hơn.
Một đêm dài chầm chậm trôi qua, chẳng ai nghĩ đã là đêm 30 Tết, chẳng ai trong phòng mổ cảm nhận được không khí của đêm 30. Ca mổ kết thúc thì cũng đã là năm giờ rưỡi sáng rồi.
Bên ngoài, mặt trời đã ngó lên, xóa tan đi mây mù và sương mờ.
Với tư cách là bác sĩ phẫu thuật chính, Tào Dũng và đàn em Hoàng Chí Lỗi đã ra ngoài thông báo tình hình với người nhà bệnh nhân. Lát nữa, bác sĩ gây mê sẽ cùng với y tá phòng mổ đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Hiện tại khoa phẫu thuật thần kinh không còn giường trống, bệnh nhân nhất thiết phải ở lại ICU trong hai ngày để sớm hồi phục sau ca phẫu thuật.
Khi quay lại phòng mổ, Hoàng Chí Lỗi không ngờ rằng sau khi cùng đàn anh đi dạo bên ngoài, hai người ở lại đã trực tiếp ra tay với đàn em Tạ Uyển Doanh.