Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1080 - Chương 1080: Tất Cả Đều Là Tinh Anh

Chương 1080: Tất cả đều là tinh anh
Chương 1080: Tất cả đều là tinh anh
Chương 1080: Tất cả đều là tinh anh




Bệnh nhân được đẩy vào phòng bệnh.

Trên đường đi, điện thoại Tạ Uyển Doanh đổ chuông. Cô cầm lên xem, là đàn anh gọi tới.

“Tạ Uyển Doanh, lời đề nghị mà bác sĩ Đào yêu cầu em viết bỏ vào một chiếc túi có khóa kéo tài liệu, đúng không?” Hà Quang Hữu hỏi cô, rõ ràng là anh ta đang giúp Đào Trí Kiệt lấy đồ.

“Ừm.” Tạ Uyển Doanh gật đầu, hỏi: “Đàn anh phải đi họp sao?

Nghe nói rằng các bác sĩ sẽ tham dự một cuộc họp quan trọng trong tòa nhà hành chính vào tối nay.

"Đúng vậy. Có thể bác sĩ Đào sẽ cần đến tài liệu của em tối nay. Nhưng hôm nay anh ấy không có thời gian để đọc tài liệu đó, vì vậy anh sẽ giao cho anh ấy trước." Hà Quang Hữu nói rồi đứng dậy bước ra khỏi xe của Đào Trí Kiệt. Sau khi kiểm tra nội dung của túi tài liệu, anh ta liền đến tòa nhà hành chính

“Có cuộc họp trong bệnh viện sao?” Y tá trực ca đêm nghe lén hỏi cô.

Tạ Uyển Doanh để điện thoại xuống, trả lời : “Ừm."

“Cho nên, tối nay cần phải hết sức cẩn thận, có thể buổi tối sẽ có lãnh đạo bệnh viện tới kiểm tra.” Y tá nghĩ thầm.

Tạ Uyển Doanh không biết lãnh đạo bệnh viện sẽ tổ chức cuộc họp gì và tổ chức theo hình thức như thế nào.

Trong tòa nhà hành chính, cánh cửa của phòng họp lớn nhất được mở ra.

Các bác sĩ nhận được thông báo lần lượt đến vào đúng giờ đã thống nhất trên điện thoại, tổng cộng có khoảng 60 hoặc 70 người và hầu như tất cả các ghế trong phòng họp đã kín chỗ.

Viện trưởng Ngô có việc phải làm vào buổi chiều nên đến muộn khiến cuộc họp bị hoãn hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi bước vào, ông ấy nói với tất cả các bác sĩ: "Tôi xin lỗi, tôi đến muộn, mọi người đã ăn tối chưa?"

“Chúng tôi ăn rồi. Viện trưởng, anh ăn chưa?” Triệu Hoa Minh thay mặt các đồng nghiệp có mặt lúc này hỏi thăm viện trưởng Ngô.

“Tôi đã ăn trên đường đến đây rồi.” Sau khi viện trưởng Ngô trả lời, ông ấy nói với các bác sĩ đã chịu khó đến đây giờ này : “Làm phiền mọi người muộn như vậy rồi còn phải đến đây, ban ngày chúng ta không có thời gian rảnh để họp.”

“Viện trưởng Ngô, chúng tôi hiểu mà. Lúc trước, khi còn trẻ, chúng tôi cũng đến đây như thế này.” Triệu Hoa Minh cùng những người khác cười đáp.

Trưởng khoa Dương kéo ghế giúp viện trưởng Ngô ngồi xuống. Cuộc họp đặc biệt đêm nay sắp bắt đầu.

Một vài ký tự lớn được gõ trên màn hình của phòng họp: Thảo luận Ca bệnh Tử vong

Các bác sĩ có mặt khi nhận được giấy mời đã biết được tình hình, trong lòng hơi nặng trĩu. Một số người hướng ánh mắt nhìn về phía Đào Trí Kiệt, bọn họ đều nhớ rằng Đào Trí Kiệt là bác sĩ phụ trách của bệnh nhân đã chết. Thời gian trôi qua thật nhanh, bác sĩ năm nào bây giờ đã tự mình trở thành một phó viện trưởng cao cấp.

Đào Trí Kiệt đã mượn hồ sơ bệnh án lưu trữ của bệnh nhân từ phòng bệnh án của bệnh viện, sau khi sửa soạn xong liền giao chúng cho viện trưởng Ngô.

Tay viện trưởng Ngô đặt nhẹ lên chồng hồ sơ bệnh án dày cộp của giáo sư Trương, tâm tình có chút ngưng đọng như những người khác.

Trưởng khoa Dương nâng chén trà lên cho ông rồi rót trà vào.

Hắng giọng một cái, viện trường Ngô nhìn ly trà trước mặt, không có tâm tình để uống. Nhìn tất cả bác sĩ có mặt trong phòng, há miệng không biết nên nói cái gì.

Tất cả bác sĩ đến đây tối nay đều là những tinh anh cốt cán của các khoa khác nhau trong bệnh viện. Bốn năm trước, chính những người này đều là tinh hoa chữa bệnh. Tất cả mọi người đều đã làm hết sức mình, có thể nói là đã đem hết khả năng để phục vụ tận tình, và bệnh viện cũng dốc toàn bộ sức lực.

Bốn năm trước có thảo luận ca tử vong, lúc đó mọi người đều đã nói hết, hầu hết mọi người đều thống nhất kết luận, chỉ sau đó biên bản thảo luận ca tử vong cuối cùng mới được đưa vào hồ sơ bệnh án của bệnh nhân.

Bây giờ lại đột ngột mang hồ sơ bệnh án ra? Ý là gì đây?

Suy nghĩ của từng người đều rất bối rối.





Bình Luận (0)
Comment