Chương 1082: Phải làm phẫu thuật để loại bỏ khối u ác tính
Chương 1082: Phải làm phẫu thuật để loại bỏ khối u ác tính
Lại nói, lúc trước ông ấy từng ngã xuống trong chuyện của cháu trai, rất cảm kích tiểu cô nương Tạ Uyển Doanh kiên trì kéo cháu trai ông ấy một phen.
Viện trưởng Ngô gật gật đầu, ánh mắt xẹt qua Tào Dũng ngồi bên cạnh Đào Trí Kiệt, nói: "Không cần sợ em ấy viết cái gì không dễ đọc, em ấy làm sao có thể giống như Tào Dũng năm đó mắng chúng ta sao?”
Lão ngoan đồng nói rằng anh đã muốn mắng mọi người bốn năm trước đây. Tào Dũng nghe mặt không chút thay đổi.
“Nói đi!” Viện trưởng Ngô hạ lệnh cho Đào Trí Kiệt.
Lề mà lề mề làm cái gì. Lúc này, há có thể cố kỵ nữa, giáo sư Trương đã qua đời nhưng giáo sư Lỗ vẫn còn ở nhân thế. Nếu trong lòng Đào Trí Kiệt tàn nhẫn một chút, lấy ra giấy Tạ Uyển Doanh viết, tầm mắt sắc bén nhanh chóng quét qua bút tích trên giấy.
Nét chữ duyên dáng vội vàng viết vào ban đêm, có vẻ hơi cẩu thả, nhưng những gì bên trong được viết rất gọn gàng. Môi Đào Trí Kiệt mím chặt.
"Sao cậu không đọc?" Viện trưởng Ngô thúc giục anh ta.
Trưởng khoa Dương sốt ruột đứng dậy, vòng ra sau lưng Đào Trí Kiệt giúp đám người viện trưởng Ngô nhìn trộm một cái, chỉ chốc lát sau, ông ấy đã có thể nhìn rõ những gì Tạ Uyển Doanh viết qua ống kính, đáy mắt ông ấy hiện lên một tia kinh ngạc.
Tào Dũng ngồi bên cạnh hai người bọn họ, ánh mắt sắc bén bắt được biểu tình nhất thời của bọn họ. Biết tính tình của cô liên quan đến vấn đề học thuật từ trước đến nay luôn ngay thẳng, nghĩ đến phần này cô viết giống như dao mổ, muốn cắt bỏ khối u trong lòng người ngồi ở đây. Chỉ bằng cách loại bỏ những khối u tâm lý này, chúng ta mới có thể bắt đầu điều trị tận gốc khối u của giáo sư Lỗ.
Không thể để cho tâm huyết của cô uổng phí. Nghĩ đến chuyện này, Tào Dũng đưa tay cướp lấy những gì đào Trí Kiệt viết, nói: "Để tôi đọc.”
Dù sao tất cả những người ở đây đều biết bốn năm trước anh muốn mắng người, hơn nữa anh cũng bị đuổi đi ra ngoài một lần, càng không có gì phải sợ. Nếu cô cũng bị đuổi đi, anh sẽ đi cùng cô.
Lúc Đào Trí Kiệt phục hồi tinh thần lại, thấy anh mở miệng muốn đọc, chỉ có thể thu tay lại.
"Mọi người nghe cho kỹ. Em ấy đã liệt kê mười điều ở đây, là mười tội lỗi của mọi người." Tào Dũng nửa đùa nửa thật mở đầu.
Những người khác nghe xong đều bất giác thẳng lưng, trong lòng cảm thấy buồn cười, tự hỏi khi nào đến lượt một sinh viên y khoa luận về "tội lỗi" của bọn họ.
"Tật xấu đầu tiên các người mắc phải, gọi là lạc quan quá mức. Đây không phải là những gì em ấy đã viết mà là một bản tóm tắt của tôi. Em ấy đã liệt kê bằng chứng đầu tiên rằng các người quá lạc quan.” Tào Dũng nói ngắn gọn.
(Tạ Uyển Doanh: Đàn anh Tào, rõ ràng anh mới là con dao phẫu thuật muốn cắt bỏ khối u ác tính kia.)
"Được, cậu nói xem." Một đám người đều biết tính cách này của Tào Dũng, cười nói.
"Sau khi kiểm tra bệnh nhân ở giai đoạn trước, các chỉ số của bệnh nhân không tốt lắm, nhưng các người lại tranh thủ phẫu thuật cho bệnh nhân trước. Có thể nói là kế hoạch trước phẫu thuật không làm được vạn phần nghiêm cẩn. Em ấy đã thực hiện một phân tích từ hồ sơ thảo luận trước phẫu thuật trong hồ sơ bệnh án và hồ sơ phẫu thuật tiếp theo. Kết quả quá lạc quan là phác đồ điều trị trước phẫu thuật giai đoạn trước quá bảo thủ, dẫn đến chẩn đoán bệnh lý nhanh chóng trong phẫu thuật và dự đoán trước phẫu thuật có sai lệch, phẫu thuật là cưỡi hổ khó xuống.”
Các bác sĩ ngồi đây nghe xong nóng nảy nói: "Chỉ số trước phẫu thuật của giáo sư Trương lúc đó không thể nói là hoàn toàn không tốt. Khối u được phát hiện khi đã được 5 cm, đặt trong phẫu thuật gan mật không tính là quá lớn. Mọi người đều lạc quan vào thời điểm đó nhưng không ai dám sơ suất với giáo sư Trương. Bản thân giáo sư Trương muốn phẫu thuật càng sớm càng tốt để xác định tình hình, chúng tôi kết hợp tình trạng của bệnh nhân và mong muốn của mình để lựa chọn ngày phẫu thuật.”
Một số người khác đặt câu hỏi cho sinh viên y khoa: "Sinh viên không hiểu, vì vậy họ rất quan tâm đến các cuộc thảo luận y tế như vậy. Những người đã làm việc trong lâm sàng trong một thời gian dài biết rằng một số điều được thảo luận rất trống rỗng.”