Chương 1110: Thực hiện một nhiệm vụ khẩn cấp
Chương 1110: Thực hiện một nhiệm vụ khẩn cấp
Ca phẫu thuật rất lớn đến nỗi bệnh nhân khó có thể chịu đựng được, đặc biệt là bệnh nhân lớn tuổi.
Ung thư tá tràng đơn thuần rất hiếm, về cơ bản là không thể không di căn vào các cơ quan lân cận, tương đương với tỷ lệ hơn 90% là khối u phát triển xung quanh bóng Vater. Cho nên tối hôm qua cỗ vừa nói vậy, đàn anh Đào trực tiếp ở trong phòng làm việc yên tĩnh một mình.
Phẫu thuật cắt bỏ tụy cơ bản chỉ có thể mở bụng, hiện tại chưa từng nghe qua ai có thể thực hiện nội soi toàn bộ.
"Anh cho rằng chỗ này của anh sinh bệnh, đến lúc đó chỉ cần phẫu thuật ở cái chỗ này sao? Anh chờ xem, đến lúc đó không chỉ cắt túi mật thì em xem anh chết như thế nào." Liễu Tịnh Vân phổ cập cho bạn trai kiến thức chung về y học, không ngại nói những lời ác độc.
Hồ Chấn Phàm sờ sờ bụng mình: Cái gì, đau ở đây có thể không phải là đau nội tạng sao?
Các cơ quan của con người vốn là kết nối thành một chỉnh thể có ảnh hưởng đến nhau. Nếu không, tại sao lại có nhiều chẩn đoán sai và chẩn đoán bỏ sót trong thực hành lâm sàng như vậy.
Trên mặt Hồ Chấn Phàm ngốc trệ, là nhớ tới chuyện mình bị chẩn đoán nhầm thành bệnh dạ dày, có chút sợ hãi.
"Bác sĩ Tạ."
Nghe thấy âm thanh, Tạ Uyển Doanh xoay người lại, nhìn thấy bác sĩ Tống hiếm khi mở miệng nói chuyện.
"Chuyện gì vậy?" Tạ Uyển Doanh đi qua nói chuyện với bác sĩ Tống.
"Giáo sư Đào bảo tôi đến bệnh viện trực thuộc số một của Bắc Đô, cô đi cùng tôi đi." Tống Học Lâm nói với cô.
Hai người phải đi sớm, đến bên kia lấy hồ sơ bệnh án của giáo sư Lỗ, lại trở về chạy đến nội bộ khoa họp. Lúc bọn họ vắng mặt sẽ do tiền bối Hà tạm thời thay thế bọn họ trực ban.
Thì ra là vào buổi sáng, bác sĩ Lý, trợ lý của giáo sư Lỗ trong phòng thí nghiệm y khoa đã chạy tới khoa phẫu thuật gan mật, tiết lộ trước đó giáo sư Lỗ đã khám bệnh ở bệnh viện trực thuộc số một của Bắc Đô, hơn nữa còn ở khoa nội tiêu hóa bên kia một thời gian. Hồ sơ bệnh án nội trú của bệnh nhân không mang đi được, chỉ có thể thông qua người quen đến bệnh viện bên đó thương lượng xem có thể sao chép ra được hay không.
Sở dĩ giáo sư Lỗ không lựa chọn khám bệnh tại Quốc Hiệp, bác sĩ Lý có tiếp xúc và tìm hiểu, nói về nỗi băn khoăn trong lòng giáo sư Lỗ vô cùng thương cảm: "Giáo sư Lỗ rất sợ mọi người quá lo lắng cho bà ấy.”
Bốn năm trước, chồng bà bị bệnh phải nhập viện phẫu thuật cho đến khi qua đời, bao nhiêu người quan tâm và chăm sóc, cuối cùng lại làm tổn thương trái tim của tất cả mọi người. Giáo sư Lỗ nhìn vậy rất khó chịu. Là một người có thâm niên trong ngành y đã sớm nhìn thấu sinh tử, càng sợ nhìn thấy người trẻ tuổi mất đi lòng tin.
"Bởi vì tôi và giáo sư Lỗ có quan hệ công tác, tôi là người duy nhất trong trường dược của chúng tôi biết giáo sư bị bệnh." Bác sĩ Lý cúi đầu và nói: "Giáo sư sẽ không cho tôi nói ra. Trường hợp cụ thể của giáo sư là gì giáo sư cũng không nói với tôi, tôi cũng không rõ ràng.”
Theo một người bạn cùng lớp của giáo sư Lỗ, bác sĩ Phương, là một giáo sư khoa nội tiêu hóa tại Bệnh viện Bắc Đô I. Ban đầu, giáo sư Lỗ nghi ngờ mình bị bệnh đường tiêu hóa nên đã hỏi bạn cùng lớp. Bác sĩ Phương trực tiếp đề nghị giáo sư Lỗ nhập viện để kiểm tra toàn diện. Sau đó đã kiểm tra ra vấn đề, các sự kiện tiếp theo khác cần tìm bác sĩ Phương hỏi rõ ràng.
Giáo sư Lỗ sợ bị cháu trai và những người khác phát hiện, ủy thác toàn bộ hồ sơ bệnh án cho bác sĩ Phương. Cho nên hôm nay sau khi tan tầm bác sĩ Phương sẽ đưa hồ sơ bệnh án.
Nghe nói như vậy, Đào Trí Kiệt quyết định nhanh chóng gọi Tống Học Lâm đi qua Bệnh viện Bắc Đô I để lấy. Điều quan trọng là ngoài hồ sơ bệnh án ngoại trú, hồ sơ bệnh án của giáo sư Lỗ trong thời gian nằm viện phải được sao chép đầy đủ và mang đến.
Bảo Tống Học Lâm đi, đương nhiên là bởi vì trước đây Tống Học Lâm là sinh viên của Bắc rất có danh tiếng, được các giáo sư Bắc Đô yêu thích. Tống Học Lâm đi, giao tiếp và phối hợp với người của Bắc Đô tương đối dễ dàng hơn.