Chương 1111: Đến bệnh viện số 1 Bắc Kinh
Chương 1111: Đến bệnh viện số 1 Bắc Kinh
Tống Học Lâm cứ như vậy đưa ra yêu cầu, hy vọng Tạ Uyển Doanh sẽ đi cùng anh ta.
Hai người nhanh chóng thay quần áo để khởi hành, mang theo bữa sáng chuẩn bị lên xe giải quyết. Sau khi nhận được thông báo, bệnh viện đã đặc biệt cử xe đến đón bọn họ.
Bệnh viện số 1 Bắc Kinh cách Hiệp hội Quốc gia một khoảng khá xa, lái xe nhanh nhất cũng phải nửa tiếng mới đến nơi nếu không tắc đường.
Trên đường đi, Tạ Uyển Doanh nhận được cuộc gọi từ giáo sư Đàm
“Đến đó, nếu có vấn đề gì thì gọi cho anh.” Đàm Khắc Lâm nói.
Điều đó cho thấy Đàm Khắc Lâm đã quyết định sử dụng các mối quan hệ cá nhân của anh ấy ở thủ đô, đây quả là một hành động hiếm thấy.
Khuôn mặt của Tống Học Lâm trước đây vốn đã quen với việc thoải mái, mà nay lại có chút ủ rũ.
Trở lại thủ đô không phải là một việc dễ dàng. Những người tốt nghiệp ở Bắc Kinh đã không ở lại trường cũ của họ, mà sẵn sàng đi theo Hiệp hội Quốc gia. Cũng giống như các thành viên Hiệp hội Quốc gia, nếu người bị đào đi quay trở lại trường cũ của mình, người đó chắc chắn sẽ bị nói.
Gian nan khổ cực mới có thể đào tạo ra được người tài, nói đi là đi, các giáo sư tất nhiên sẽ không hài lòng.
Lúc xe chạy đến bệnh viện số 1 Bắc Kinh đã là hơn 6 giờ. Tại khoa ngoại trú của bệnh viện, rất đông bệnh nhân đang chờ bác sĩ tư vấn, có người xếp hàng qua đêm chẳng khác gì như ở Hiệp hội Quốc gia. Có nhiều bệnh nhân mong được làm thủ tục nhập viện, có người trực tiếp tìm đến khoa, thông qua mối quan hệ với người quen nhờ bác sĩ cấp chỉ định.
Tại khu quản lý khoa điều trị nội trú bệnh viện Số 1 Bắc Kinh tương đối thả lỏng hơn so với Hiệp hội quốc gia. Khi hai người bước tới khoa Tiêu hóa, liền thấy cửa phòng không có trực ban, người lạ căn bản có thể ra vào khu khám bệnh. Không hiểu sao trên hành lang, một nhóm bệnh nhân và người nhà của họ chen chúc nhau đứng xung quanh y tá, nửa đường cơ hồ chật kín người.
Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm vốn muốn đến hỏi một chút là bác sĩ Phương ở đâu, nhưng hiện tại e là cả hai không thể chen vào nhóm người này được.
Các y tá ở bận rộn đến mức sắp chia thành bốn năm người.
"Chủ nhiệm Trương còn chưa tới sao?", Một số người nhà của bệnh nhân hỏi.
“Chưa tới, chưa tới.” Y tá lớn tiếng trả lời.
“Khi nào thì ông ấy đến?” Người nhà bệnh nhân vẫn tiếp tục hỏi y tá.
"Chưa tới giờ làm việc của bác sĩ."
Dường như không ai nghe thấy giọng nói của y tá, những người nhà của bệnh nhân chỉ lo lắng không biết bác sĩ họ cần tìm lúc nào thì đến mà thôi.
Tình huống lộn xộn như vậy nằm ngoài dự đoán của Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm. Cả hai chỉ có thể tránh sang một bên. Tống Học Lâm suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại di động ra tìm người liên hệ.
Đối với anh ta mà nói, làm những việc như vậy là không nên, anh ta không thích giao tiếp cá nhân với những người khác. Kết quả là bị Hiệp hội Quốc gia giao cho thực hiện một nhiệm vụ như vậy.
Tống Học Lâm từng đến khoa Tiêu Hoá của bệnh viện Số 1 Bắc Kinh để theo học. Tuy nhiên, anh ta không có hứng thú với nội khoa, cũng không có quan hệ gì với các giáo sư dạy nội khoa. Về phần bác sĩ Phương, Tống Học Lâm đã quên mất còn có một người như vậy.
Mối quan hệ giữa bác sĩ Phương và giáo sư Lỗ - lãnh đạo của Hiệp hội Dược phẩm Quốc gia từng là bạn cùng lớp, không thể nào mà anh ta có khả năng biết được. Chỉ có thể nói rằng mỗi người bọn họ đều có những bí mật của riêng mình.
Không có số điện thoại cá nhân của bác sĩ Phương nên Tống Học Lâm đã tìm gặp một đàn anh trong nội khoa hỏi một chút..
“Cậu đến bệnh viện của chúng tôi?” Đối phương ở đầu dây bên kia nhận được cuộc gọi của Tống Học Lâm, có thể đoán trước ông ấy sẽ kinh ngạc : “Tại sao tôi không nghe nói về việc cậu muốn trở lại bệnh viện của chúng tôi? Chẳng lẽ Hiệp hội Quốc gia không cần cậu nữa?”
"Không." Lời nói đơn giản của Tống Học Lâm trong phút chốc đã phá vỡ suy nghĩ của người kia.
Đầu dây bên kia lẩm bẩm: "Không phải trở về thăm chúng tôi? Vậy cậu trở về làm gì? Không phải đến đây để làm việc cho Hiệp hội quốc gia sao?"
Tống Học Lâm nói: "Phải."
Tạ Uyển Doanh nghe vậy kinh ngạc không thôi, không ngờ bác sĩ Tống lại trả lời thẳng thắn như vậy.