Chương 1112: Đều muốn chữa bệnh cho giáo sư
Chương 1112: Đều muốn chữa bệnh cho giáo sư
Người ở đầu dây bên kia nghe vậy liền tức giận : "Cậu làm việc cho Hiệp hội Quốc gia mà đến bệnh viện của chúng tôi để làm gì?”
Khóe mắt Tống Học Lâm nhìn sang khuôn mặt của Tạ Uyển Doanh ở bên cạnh. Trên gương mặt bình tĩnh của cô có một chút bất an hiếm hoi. Quay lại, anh ta nói với đối phương : "Là vì một bệnh nhân.”
"Ai?"
"Một giáo sư của Hiệp hội Quốc gia bị bệnh."
Không ngờ câu trả lời lại là như vậy, đối phương nặng nề nói :"Tại sao giáo sư của Hiệp hội quốc gia bị ngã bệnh lại đến bệnh viện chúng tôi ? Họ không thể tự chữa trị?”
"Giáo sư từng có một người bạn cùng lớp làm bác sĩ ở đây nên đã chọn đi kiểm tra tổng quát ở Bắc Kinh. Hiệp hội Quốc gia yêu cầu tôi tới tìm gặp bác sĩ đó để tìm hiểu rõ tình hình. Đó là bác sĩ Phương của khoa tiêu Tiêu Hoá. Đàn anh, anh biết số điện thoại của giáo sư Phương không? Chỗ tôi không có. ”Tống Học Lâm trả lời
"Thật nực cười. Không ở Hiệp hội Quốc gia làm kiểm tra mà lại đến bệnh viện chúng tôi ? Là người nào? Tôi có biết không? Tôi đoán là tôi biết, dù sao cũng là người có thể khiến Hiệp hội quốc đích thân phái người tới Bắc Kinh một chuyến," Đối phương lẩm bẩm, một lúc sau tiếp tục nói : “Hẳn là một vị giáo sư rất giỏi đi.”
"Vậy, đàn anh…”
“Được rồi, đợi một chút tôi tìm số của giáo sư Phương rồi nhắn tin cho cậu sau.” Đối phương rốt cuộc cũng đồng ý, chắc là do đoán được một vị đại lão lớn trong giới y học đang bị bệnh. Thực ra mà nói, đối với vấn đề này, bất kể bác sĩ ở bệnh viện nào, họ đều muốn chữa khỏi bệnh cho những vị đại lão lớn trong ngành y.
Số điện thoại của giáo sư Phương đã có. Tống Học Lâm liền nhanh chóng gọi cho bà ấy.
Tạ Uyển Doanh cùng lúc ấy cũng nhận được cuộc gọi từ đàn anh Vu.
"Hai người chưa tìm được người? Tôi nghe nói em và Tống Học Lâm đến bệnh viện Số 1 Bắc Kinh để tìm giáo sư Phương. Tôi đã hỏi một người để xin số điện thoại của bà ấy đây.” Vu Học Hiền nói.
“Chúng em vừa có số rồi.” Tạ Uyển Doanh báo cáo với đàn anh : “Bác sĩ Tống đang gọi cho giáo sư Phương.”
“Nếu cuộc trò chuyện với những người bên kia không được tốt thì hãy gọi cho tôi.” Vu Học Hiền dặn dò cô.
Đàn anh Đào cũng đã nói với cô như vậy, nếu có vấn đề gì thì phải nhanh chóng gọi điện thoại báo cáo cho anh ta. Nếu không được, thì e rằng tiền bối phải tự mình đích thân tới. Đào Trí Kiệt không chọn đến trước vì không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, miễn cho người dân ở Bắc Kinh lầm tưởng rằng Hiệp hội Quốc gia bọn họ đến để gây sức ép. Đến lúc đó hai bên tranh cãi nhau thì lại không thoải mái.
Ngoài mối quan hệ cạnh tranh rõ ràng giữa Hiệp hội Quốc gia và bệnh viện số 1 Bắc Kinh, các bộ phận khác của hai bệnh viện cũng thường gặp nhau để thảo luận về sự hợp tác của hai bên.
Tống Học Lâm qua điện thoại thì biết được hôm nay giáo sư Phương sẽ đến phòng khám ngoại trú của bệnh viện, liền cùng Tạ Uyển Doanh nhanh chóng tới đó.
sau đó, hai gặp bà ấy trong phòng khám.
Là bạn học của giáo sư Lỗ, giáo sư Phương cũng trạc tuổi bà ấy, hai bên thái dương tóc mai điểm bạc, đeo kính lão thị, tóc búi gọn gàng, khuôn mặt tương đối nghiêm khắc. Trong mắt thỉnh thoảng có vài tia sắc bén.
Nhìn thấy hai người họ, đặc biệt là Tống Học Lâm, giáo sư Phương hai mắt nheo lại
“Xin chào giáo sư.” Tạ Uyển Doanh thấy Tống Học Lâm ở bên cạnh nói không mở miệng liền nói.
Tống Học Lâm đang tự hỏi không mở miệng trước liệu có tốt hay không.
"Tại sao hai người lại tới tìm tôi? Trong điện thoại tôi nghe không rõ.” Lúc nói chuyện, đôi mắt sắc bén của giáo sư Phương dường như đang nhìn chằm chằm vào Tống Học Lâm. Có vẻ như giáo sư trong điện thoại nói bản thân đang ở nơi là muốn gặp Tống Học Lâm và nói cái gì đó.