Chương 1113: Làm theo quy định của bệnh viện
Chương 1113: Làm theo quy định của bệnh viện
"Em nghe nói là người định gửi hồ sơ bệnh án của giáo sư Lỗ đến Hiệp hội quốc gia. Sau khi phát hiện, chúng em sợ người đi tới đi lui sẽ phiền phức nên đã trực tiếp đến đây.” Tạ Uyển Doanh tiếp tục nói, cô thấy rằng có vẻ như bác sĩ Tống không giỏi nói chuyện cho lắm
“Hồ sơ bệnh án của giáo sư Lỗ?” Phương Tuyết Tình nhớ lại cuộc điện thoại với các bạn cùng lớp, liền hỏi : “Bà ấy nhờ tôi gửi cho bà ấy, nói là muốn tự mình xem, nhưng không nói là gửi cho Hiệp hội quốc gia. Chuyện gì đang xảy ra vậy? "
Có lẽ đôi phương không biết giáo sư Lỗ đang nằm viện trong Hiệp hội quốc gia.
“Bà ấy đang nằm viện trong Hiệp hội quốc gia?” Phương Tuyết Tình ngạc nhiên, “Sao em không thông báo cho tôi?”
"Có lẽ giáo sư Lỗ không có thời gian để thông báo cho người. Giáo sư mới quyết định nhập viện vào tối qua.” Tạ Uyển Doanh trả lời.
"Tôi đã sớm nói với bà ấy rằng phải nhập viện. Nếu có thể thì hãy làm phẫu thuật càng sớm càng tốt." Phương Tuyết Tình nói, "Sau khi thuyết phục một hồi lâu thì có vẻ như cuối cùng bà ấy cũng đồng ý. Tôi đã nói bà ấy hãy liên lạc với bệnh viện của chúng tôi nhưng bà ấy một mực nói muốn nằm viện ở Hiệp hội Quốc gia.”
Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm chỉ có thể đứng nhìn và nghe giáo sư Phương phàn nàn.
"haizz, bà ấy đúng là…” Phương Tuyết Tinh cau mày, đỡ kính mắt nói : “Muốn nhập viện ở Hiệp hội Quốc gia thì đáng lẽ phải sớm nói rõ ràng với tôi đi chứ.”
“Giáo sư Lỗ đang là bệnh nhân, có thể giá sư đã quên..” Tạ Uyển Doanh cân nhắc những lời thích hợp để giải thích cho tình huống này.
Nghe ra được ý của cô, Phương Tuyết Tình ngồi xuống và nói: "Tất nhiên tôi sẽ tôn trọng ý kiến của bà ấy. Có lẽ bà ấy vì đã lo lắng nên đã quên mất những gì tôi đã nói. Bà ấy đã yêu cầu hai người đến gặp tôi để lấy hồ sơ bệnh án?”
“Giáo sư Lỗ trước đây đã từng nhập viện ở bệnh viện này. Chúng em muốn sao chép hồ sơ bệnh án của giáo sư trong thời gian giáo sư nằm viện ở đây để mang đi.” Tạ Uyển Doanh nói về nhiệm vụ đàn anh Đào đã giao cho cô.
“Trong trường hợp này, theo quy định của bệnh viện, bệnh nhân cần phải trực tiếp nộp đơn và gửi đến bộ phận y tế của bệnh viện chúng tôi để xin chữ ký trước khi sao chép hồ sơ bệnh án.” Giáo sư Phương nói với cô về quy định của bệnh viện, sau đó liếc nhìn Tống Học Lâm, người đang im lặng từ nãy giờ : "Như thế nào? mới rời khỏi Bắc Kinh được vài ngày đã quên những việc này rồi sao, bác sĩ Tống?”
Tống Học Lâm mấp máy miệng, anh ta chưa quên, cho nên khi được Đào Trí Kiệt giao nhiệm vụ đến đây, tâm trạng của anh ta đã lên xuống thất thường. Đào Trí Kiệt muốn anh ta thông qua mối quan hệ để không cần phải tuân theo quy định tiêu chuẩn, hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này. Thế nhưng, cái này quả thực quá khó đối với anh ta, một người không giỏi nói chuyện
“Không nói được, bác sĩ Tống?” Phương Tuyết Tình nhìn thấy biểu cảm của Tống Học Lâm liền cười cười : “Tôi đoán là cậu đã quên tôi là ai rồi.”
“giáo sư Phương.” Tống Học Lâm cuối cùng cũng mở miệng gọi đối phương.
“Khi cậu đến học ở khoa của chúng tôi, không phải là tôi đưa cậu đi.” Giáo sư Phương dường như đang giúp anh ta nhớ lại quá khứ ở trường cũ, “Cậu có nhớ lúc đó ai đã đưa cậu về không?”
Tống Học Lâm gật đầu. Cho dù không nhớ đó là ai, thì cũng phải gật đầu.
“Đã già rồi, người ta có năng lực nhưng không thích nói chuyện.” Phương Tuyết Tình cuối cùng cũng cho Tống Học Lâm một lối thoát, nhìn hai bác sĩ trẻ tuổi trước mặt rồi nói :” Tôi đã giải thích quy định cho hai người rồi, hai cô cậu hãy làm theo đi.”
Có thể thấy rằng giáo sư sẽ không mở cửa sau cho bọn họ, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Tạ Uyển Doanh cầm điện thoại và tính gọi cho bác sĩ Đàm. Đồng thời, cô cũng nói với giáo sư Phương :“Giáo sư, hồ sơ bệnh án của giáo sư Lỗ có thể đưa trước cho chúng em được không?"
"Được rồi, tôi để nó trong ngăn kéo trong văn phòng của tôi. Tôi sẽ đưa em đến đó để lấy nó." Phương Tuyết Tình nói, bà ấy không có ý định làm khó hai người trẻ, bắt họ tuân theo quy tắc và cũng biết hai người này làm việc rất gian khổ.