Chương 1114: Đề cử cô đưa ra ý kiến
Chương 1114: Đề cử cô đưa ra ý kiến
Cả ba vội vàng quay lại khoa tiêu hóa.
Ngoài hành lang, nhóm người nhà bệnh nhân đứng vây quanh các y tá vẫn chưa rời đi. Trong phòng, một bác sĩ nam trẻ tuổi, hẳn là bác sĩ trực ban, khi thấy Giáo sư Phương đến liền chạy tới và nói : "Giáo sư, chủ nhiệm Trương đang đi công tác, hay là người ra nói chuyện với người nhà bệnh nhân đi.”
“Bác sĩ Mã, có chuyện gì vậy?” Giáo sư Phương hỏi về tình hình ngoài kia.
“Tối hôm qua, tình trạng của 8 bệnh nhân hình như không được tốt lắm, người cáu kỉnh, người nhà thì lo lắng.” Bác sĩ Mã trầm giọng báo cáo tình hình, “Là bệnh nhân của chủ nhiệm Trương, có lẽ nơi chủ nhiệm Trương đi công tác tín hiệu không tốt lắm nên không thể liên lạc với ông ấy được.”
“Người nhà bệnh nhân hiện tại nghĩ như thế nào?” Giáo sư Phương thấp giọng hỏi.
"Họ nói rằng chủ nhiệm Trương đã giúp họ liên lạc với khoa phẫu thuật và muốn chuyển đến, nhưng tại sao ngày hôm qua vẫn chưa được chuyển đến, bây giờ họ vẫn tiếp tục hỏi câu hỏi này."
"Muốn phẫu thuật thì phải chờ khoa phẫu thuật có giường bệnh đã. Nếu không có chỗ cho thì làm sao chuyển bệnh nhân được" Giáo sư Phương nói
"Đúng vậy, em đã giải thích nhiều lần rồi nhưng họ vẫn không chấp nhận. Họ nói rằng nếu 8 người bệnh không được chuyển đi , chẳng lẽ bác sĩ muốn 8 người bọn họ phải chết?"
“Đưa hồ sơ bệnh án tôi xem một chút.” Giáo sư Phương nói.
Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm ban đầu đang đứng bên ngoài văn phòng, nhưng Giáo sư Phương đột nhiên vẫy tay gọi hai người vào.
Bác sĩ Mã cầm hồ sơ bệnh án của 8 người bệnh quay lại.
Giáo sư Phương nói với bác sĩ Mã, "Bác sĩ Tống có thể xem được, để cậu ấy xem một chút? Cậu ấy là một bác sĩ phẫu thuật."
Có thể thấy rằng, cho dù Giáo sư Phương có phàn nàn về cậu học trò đã phản bội trường của họ để đi theo Hiệp hội Quốc gia như thế nào đi chăng nữa, thì đó là bởi vì bà ấy thật sự yêu quý anh ta. Chỉ cần là giáo sư ở Số 1 Bắc Kinh, thì họ đều biết năng lực của Tống Học Lâm.
Chỉ định thuyết phục bác sĩ phẫu thuật chuyển gấp bệnh nhân này đi phẫu thuật. Lúc này, e rằng bọn họ cần phải tìm ra bằng chứng thuyết phục mạnh mẽ nhất. Hôm qua bác sĩ phẫu thuật đến hội chẩn, cũng không có ý định phẫu thuật gấp, mà chỉ nói mổ tự chọn nên họ đã bảo người nhà bệnh nhân cần kiên nhẫn chờ đến khi có giường bệnh.
Tìm bác sĩ phẫu thuật hỏi một chút là chuyện tốt. Tên tuổi của Tống Học Lâm cũng rất nổi tiếng Bắc Kinh, bác sĩ Mã gật đầu lia lịa, nói : "Để bác sĩ Tống xem? Có thể.”
Tống Học Lâm đi tới, nhìn giáo sư Phương nói : "Có thể để bác sĩ Tạ xem một chút được không?"
“ Cô ấy họ Tạ?” Giáo sư Phương quay đầu lại nhìn Tạ Uyển Doanh một lần nữa, lần này ánh mắt dừng trên mặt cô có vẻ nghiêm túc và đăm chiêu, hỏi : “Cô ấy là bác sĩ của Hiệp hội Quốc gia?”
“Không phải, cô ấy là thực tập sinh của khoa phẫu thuật.” Tống Học Lâm trả lời.
Nữ thực tập sinh của ngoại khoa không phải là hiếm, có khá nhiều. Nhưng giáo sư Phương biết rằng có rất ít người thực sự có thể là nữ bác sĩ phẫu thuật hàng đầu trong lĩnh vực phẫu thuật. Rất khó để nói liệu cô có thể ở lại Hiệp hội Quốc gia sau khi tốt nghiệp hay không, hay chỉ có thể nhận công việc phẫu thuật tại một bệnh viện cấp 3 ở thủ đô.
Điều kỳ lạ là tại sao Tống Học Lâm lại muốn dẫn người này đến đây. Giáo sư Phương cau mày, trầm giọng hỏi anh ta, "Cậu cùng cô ấy có quan hệ gì?"
Tạ Uyển Doanh nghe thấy câu hỏi này liền giúp Tống Học Lâm nói rõ ràng : "Em đang thực tập tại khoa phẫu thuật gan mật của bệnh viện chúng em. Bác sĩ Tống ở đó để đào tạo.”
Đây không phải là đang nói nhảm sao? Bà ấy sao có thể không biết Tống Học Lâm có năng lực như thế nào? Giáo sư Phương muốn nói điều này với cô. Kì tài của Bắc Kinh sao có thể tùy tiện mang theo một nữ thực tập sinh ngoại khoa đến đây được chứ.
Giáo sư giỏi mới có tư cách chọn học sinh giỏi. Giáo sư Phương không muốn người của Hiệp hội Quốc gia bỏ qua tài năng của những người tài ở thủ đô, để cho Tống Học Lâm tuỳ tiện mang theo một thực tập sinh bình thường đi theo.
Về vấn đề này, Tống Học Lâm nói : "Giáo sư Phương, em đã nói rồi, hãy để cho cô ấy xem."