Chương 1143: Giáo sư Đàm đã xảy ra chuyện
Chương 1143: Giáo sư Đàm đã xảy ra chuyện
Tiếp nhận hồ sơ bệnh án, Đào Trí Kiệt mở ra tra cứu. Chỉ cần nhìn vào chỉ định của bác sĩ sau phẫu thuật, không có quá nhiều lời dặn dò y tế xuất hiện chứng tỏ tình trạng bệnh nhân còn ổn, tạm thời không thấy có dấu hiệu cần cấp cứu.
"Quá trình phẫu thuật phổi và gây mê đều tương đối tổn thương đến phổi, phổi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tim. Nội soi của các anh tình hình hẳn là tốt hơn. Miễn là chảy máu trong phẫu thuật được kiểm soát tốt." Phó Hân Hằng đưa ra ý kiến chuyên môn của mình.
Đào Trí Kiệt gật đầu, đi tới chỗ anh ấy (PHH) nghe anh ấy (PHH) nói xong, tựa hồ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bất quá dù sao anh ta (ĐTK) cũng là một người cẩn thận quá mức, nói: "Mấy ngày nay tôi sẽ liên tục tới xem tình huống của giáo sư Lỗ.”
"Có thể, anh có thể tới bất cứ lúc nào." Phó Hân Hằng đồng ý cho anh ta tới thương lượng bất cứ lúc nào, ngay sau đó hỏi anh ta: "Một mình anh đến thăm bệnh nhân, bác sĩ Đàm không đến sao?”
Hai vị chủ đao, vốn nên cùng nhau đến xem tình huống của bệnh nhân.
"Tôi đã hẹn bác sĩ Đàm. Anh ấy nói rằng hôm nay anh ấy đang ở bên ngoài, sẽ sớm trở lại bệnh viện.” Đào Trí Kiệt nhớ tới Đàm Khắc Lâm không biết vì sao lại chậm chạp không đến phòng bệnh.
Đàn anh Đào muốn gọi điện thoại thúc giục giáo sư Đàm sao? Tạ Uyển Doanh cầm lấy điện thoại di động, không cần gọi điện thoại cho giáo sư Đàm, chỉ cần gọi điện thoại cho giáo sư tiểu Tôn là được.
Tút tút tút vài cái, đối diện giáo sư tiểu Tôn nhận được điện thoại của cô gọi tới: "Bạn học tiểu Tạ, có chuyện gì vậy?”
"Giáo sư Đàm…"
"Em biết giáo sư Đàm bị trầy xước tay sao?"
Này? Tạ Uyển Doanh chấn động.
Tôn Ngọc Ba biết mình nói lỡ miệng, vội vàng che miệng thấp giọng nói: "Không có việc gì không có việc gì. Giáo sư Đàm vô tình bị xe va vào cánh tay, hiện đã khâu 2 mũi tại khoa của chúng tôi rồi.”
"Em có cần…" Tạ Uyển Doanh nghĩ mình có phải nhanh chóng đi qua quan tâm giáo sư hay không.
"Không cần. Không có việc gì cả. Giáo sư Đàm nói em không cần cố ý tới đây, anh ấy không muốn nhiều người biết vết thương nhỏ này.” Tôn Ngọc Ba dặn dò cô: "Em ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, biết chưa?”
Trên thế giới nào có bức tường nào không thông gió, cô không nói ra. Thế nhưng đột nhiên có người xông vào văn phòng.
Là một bác sĩ nội trú trẻ tuổi, nói với Phó Hân Hằng: "Giáo sư Phó, tôi vừa nghe các y tá ở trạm y tá nói bác sĩ Đàm bị xe đụng phải, hình như bị thương ở tay. Chúng ta có phải gọi điện thoại để hỏi thăm tình hình không?”
Tin tức này gây nên một cơn chấn động. Tạ Uyển Doanh biết vì sao giáo sư Tôn nói giáo sư Đàm không cho nói ra ngoài. Chỉ thấy tin tức của giáo sư Đàm vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đứng lên.
"Tay của anh ấy bị thương sao?!" Thường Gia Vĩ chỉ vào người tung tin lớn tiếng hỏi lại.
Một bác sĩ phẫu thuật bị thương ở tay có ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết, tương đương với sự nghiệp có thể kết thúc ở đó. Một bác sĩ phẫu thuật dù có bất cẩn tới đâu thì cũng phải cố gắng hết sức để tránh làm tổn thương đến tay của mình.
"Tôi nghe các y tá nói, các cô ấy nghe y tá của khoa ngoại hai nói. Y tá của khoa ngoại hai nói y tá trưởng lén lấy thuốc và băng gạc đến phòng làm việc của bác sĩ Đàm. Họ cảm thấy như thể bác sĩ Đàm đã gặp sự cố. Sau đó, có người nói sự việc xảy ra ở bãi đỗ xe bệnh viện của chúng ta, bác sĩ Đàm dừng xe đi xuống, không ngờ phía sau có một chiếc xe không phanh được vọt lên, lướt qua bên cạnh anh ấy." Bác sĩ cố gắng hết sức đem toàn bộ tình huống mình nghe được nói ra, bởi vì cũng đang hoảng loạn nên nói chuyện có chút lộn xộn.
Những người khác càng nghe càng cảm thấy nóng lòng như lửa đốt.
Hai tay Thường Gia Vĩ chống thắt lưng, tức giận người gây tai nạn xe cộ, oán giận: "Đàm Khắc Lâm này, chẳng lẽ không biết tay mình rất quan trọng sao? Ngay lập tức phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, làm tay mình bị thương là muốn trở thành một kẻ đào ngũ sao?”