Chương 1145: Bị chính sinh viên của mình nhận ra trước
Chương 1145: Bị chính sinh viên của mình nhận ra trước
Vì thế, Thường Gia Vĩ đưa tay phải của mình chuẩn bị kéo cánh tay phải và trái của đối phương, để dễ phán đoán là tay nào bị thương.
“Cậu làm gì thế?” Thi Húc xông lên, dùng cơ thể mình chặn hành động kéo của anh ta.
“Tôi ở khoa chỉnh hình, anh sợ cái gì chứ? Tôi giúp anh ta xem vết thương. Xem thử anh ta có bị thương đến xương, có bị thương trong thần kinh hay không.” Thường Gia Vĩ không vui nói với người khoa tổng quát hai, gì vậy chứ, anh ta quan tâm đồng nghiệp của mình mà cũng bị mắng sao.
Thi Húc không tin tưởng con người này của anh ta lại có thể có ý tốt, tiếp tục dùng ánh mắt cảnh cáo bảo anh ta đi xuống.
Thường Gia Vĩ chỉ có thể làm như không có gì trước.
“Anh cảm thấy như thế nào, bác sĩ Đàm?” Phó Hân Hằng và Đào Trí Kiệt hỏi.
“Không sao.” Đàm Khắc Lâm nhàn nhạt miêu tả lại vết thương của mình: “Bị xước trên cánh tay mà thôi, xước một đường.”
“Là tay phải sao, giáo sư Đàm?” Kể từ lúc giáo sư Đàm đi vào, hai mắt Tạ Uyển Doanh nhìn chằm chằm vào hai tay giáo sư Đàm. Nhìn thấy hình như giáo sư bị thương ở bàn tay phải là trọng điểm, cả trái tim cô giống như muốn bị bóp chặt lại.
“Tay phải.” Nghe cô nói như vậy, Thường Gia Vĩ chỉ vào tay phải Đàm Khắc Lâm nói: “Nhanh chóng lấy ra xem. Để mọi người yên tâm tình hình anh như thế nào.”
Đôi lông mày Đàm Khắc Lâm rủ xuống mang theo chút bất lực, thầm biết rằng giấu không được những đồng nghiệp chuyên nghiệp này, nhưng bị chính sinh viên mình nhận ra đầu tiên, khiến cho anh ta nửa vui nửa buồn. Trò giỏi hơn thầy, trên người sinh viên này đã phát huy vô cùng tinh tế.
“Bác sĩ Đàm, để tôi xem thử.” Đào Trí Kiệt nghiêm túc đưa ra yêu cầu.
Thi Húc không còn cách nào khác đành phải giúp anh ta kéo cao ống tay phải để lộ vết thương vừa xử lý xong.
Mọi người đều nhìn thấy một chiếc băng phẫu thuật dài khoảng một ngón tay được dán vào bên ngoài cánh tay phải của Đàm Khắc Lâm.
“Khâu mấy mũi vậy?” Nhìn thấy vết thương anh ta dài như vậy, giọng Đào Trí Kiệt trầm xuống.
Thường Gia Vĩ không đợi Đàm Khắc Lâm trả lời, vội vàng nói: “Tôi biết chắc anh ta bị thương không nhẹ mà, bị thương nhẹ nào cần phải về phòng khoa xử lý, dán băng gạc cầm máu là được rồi.”
Là bác sĩ, nếu là bệnh vặt thì không để tâm, bởi vì biết rõ nguyên tắc y học, khử trùng vết thương nhỏ bản thân sẽ làm được. Vấn đề người này rõ ràng là mã hậu pháo*. Thi Húc lại trừng mắt nhìn Thường Gia Vĩ.
(Mã hậu pháo*: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Nhìn thấy tất cả mọi người níu lấy không buông, Thi Húc trả lời thay Đàm Khắc Lâm: “Khâu bảy mũi.”
Bảy mũi, không ít.
“Vết thương sâu không?” Phó Hân Hằng hỏi.
Bông băng dán lên, ai cũng không nhìn được bên trong.
“Sâu.” Thường Gia Vĩ lại cướp lời, nói bạn học cũ của mình nói lời vô ích “Vết thương không sâu còn cần khâu lại sao?”
Thi Húc sắp không chịu nổi người này nữa: “Cậu đây là muốn châm ngòi thổi gió sao, chỉ sợ không loạn có phải không?”
“Làm sao? Tôi vừa nói có chữ nào không phải sự thật không. Chính anh ta không chú ý, bị thương, có gì giày bày sao?”
“Cậu nghĩ anh ấy muốn sao? Anh ấy có thể không biết chuyện này nghiêm trọng như vậy. Trên đường chạy về bị thương.”
“Đừng ồn nữa.” Đàm Khắc Lâm nói với hai người bọn họ.
Người trong cuộc lên tiếng, những người khác trước tiên nên im lặng một chút.
Kết quả cửa phòng làm việc đột nhiên có người đẩy ra, liên tiếp đi vào mấy người.
Đàm Khắc Lâm và Thi Húc quay đầu lại thì nhìn thấy mấy người Tào Dũng, Chu Hội Thương, Vu Học Hiền đi vào, ngạc nhiên. Quay đầu, hỏi những người Đào Trí Kiệt: Các cậu thông báo à?
Không có. Tất cả mọi người trong văn phòng kiên quyết phủ nhận.
Có thể nói, trong bệnh viện một khi có tin tức giật gân sẽ bị rò rỉ khắp nơi, không bao lâu nữa sẽ truyền khắp bệnh viện.