Chương 1147: Ừ, nhịn không nổi
Chương 1147: Ừ, nhịn không nổi
Những người khác nghe, là đạo lý này, mọi người lần lượt hồi hộp.
“Tôi sẽ khống chế tốt tay mình.” Đàm Khắc Lâm nói với tất cả mọi người.
“Uống vài viên thuốc giảm đau trước đã.”
“Thuốc giảm đau có tác dụng phụ.”
Đồng nghiệp xung quanh không yên tâm mỗi một người đưa ra đề xuất cho anh ta.
Cốc cốc. Ai đến nữa. Người trong văn phòng căng thẳng quay đầu nhìn.
Cửa mở, Trương Thư Bình đứng ở cửa. Một đám người thoáng hiện lên suy nghĩ trong đầu: Trương Hoa Diệu biết rồi sao?
Lúc âm thanh gõ cửa vang lên tay phải của Đàm Khắc Lâm đã đặt trong túi áo blouse trắng.
“Chú nhỏ của tôi bảo sinh viên Tạ đến.” Trương Thư Bình giống như không phát giác được điều kì lạ trong văn phòng, chuyển lại lời nói của Trương Hoa Diệu.
Người đàn ông đó gọi Tạ Uyển Doanh đến làm gì?
Tạ Uyển Doanh nhận được ánh mắt của các giáo sư đàn anh ở hiện trường: Em nhất định đừng quá thành thật mà nói ra nha.
Vâng vâng vâng. Tạ Uyển Doanh bảo đảm.
Sau đó, cô đi theo Trương Thư Bình đi đến phòng bệnh.
“Đoán chừng là muốn lừa em ấy.” Thường Gia Vĩ cau mày, nói với Đàm Khắc Lâm: “Anh xem tai họa anh gây ra đi.”
“Cũng đã nói là ngoài ý muốn mà.” Thi Húc sắp nổi cơn thịnh nộ.
“Tôi nói sai sao? Anh ta biết tình huống của mình như thế nào, nên xem mình là Lâm Đại Ngọc mới đúng.”
(Lâm Đại Ngọc*: là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.)
Vị công tử đào hoa này, ba câu không rời nghề nhắc đến phụ nữ. Không chỉ Đàm Khắc Lâm, tất cả mọi người cũng nói không nên lời.
“Tại sao tôi phải xem mình là Lâm Đại Ngọc!” Ánh Mắt Đàm Khắc Lâm nhìn thẳng vào Thường Gia Vĩ.
“Lâm Đại Ngọc yếu đuối mỏng manh. Nếu anh xem bản thân yếu đuối, có thể xuống xe liền bị thương sao?” Thường Gia Vĩ nói đến đạo lý rõ ràng.
“Thôi đi.” Hai chữ của Tào Dũng kết thúc vấn đề trước mắt, nói những điều vô dụng này.
“Tại sao không nói anh ta? Nếu em ấy đi đến chỗ Trương Hoa Diệu sẽ bị mắng....” Thường Gia Vĩ nói.
Đôi mắt đen sáng của Tào Dũng lóe lên tia sắc bén, nhìn anh ta: Cô gái tôi thích có cần anh nói hươu nói vượn mà đau lòng không?
Thường Gia Vĩ không hiểu rõ vì sao anh đột nhiên tức giận, sững sờ.
Chu Hội Thương biết được tình hình vui vẻ, mắt nhìn bạn học cũ không nhịn nổi, mà tức giận rồi.
Không biết các giáo sư đàn anh trong văn phòng sau đó thảo luận như thế nào rồi, lúc rời đi Tạ Uyển Doanh trong lòng lo lắng cho giáo sư Đàm. Hiện tại có lẽ áp lực của giáo sư Đàm rất lớn.
Vì vậy nói, một khi bác sĩ bị thương sinh bệnh, bệnh nhân sẽ bị liên lụy một cách vô tội. Chăm sóc tốt sức khỏe của mình, đối với bác sĩ mà nói quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Trong phòng bệnh, Diêu Khiết không có ở đây. Chỉ có Trương Hoa Diệu đnag ngồi trên ghế bành, trên đầu gối đặt vài tờ giấy, lật xem từng trang một.
Tạ Uyển Doanh nhìn thấy những tờ giấy đó, lập tức nhận ra được đó là bài tập về nhà cô đã đưa cho giáo sư lần trước.
Giáo sư yêu cầu cô vạch ra một kế hoạch để ngăn chảy máu trong quá trình phẫu thuật. Cô đã suy nghĩ về nó trong nhiều ngày, lúc Trương Thư Bình đến thúc dục, cô ấy không còn cách nào khác là phải nộp một nửa bài viết trước.
Ca phẫu thuật của giáo sư Lỗ khó hơn rất nhiều so với ca phẫu thuật của mẹ Dương Dương.
“Sinh viên Tạ.” Trương Hoa Diệu biết cô đã đến, nên gọi.
Đi qua, tim Tạ Uyển Doanh đập thình thịch. Cô muốn trở thành một bác sĩ khoa tim mạch, nhưng bây giờ cô phải đối diện với một giáo sư còn lớn hơn cả giáo sư Phó giao bài tập kiểm tra cho cô, căng thẳng là điều nhất định.
“Em viết cái này là vẫn chưa nghĩ xong có đúng không?” Trương Hoa Diệu hỏi, ánh mắt liếc nhìn những trang giấy mà cô viết, vẻ mặt hơi lạnh lùng, cảm xúc trong ánh mắt một giáo sư lớn như anh ấy những gì cô viết hoàn toàn giống như là vớ vẩn.
“Vâng.” Tạ Uyển Doanh thừa nhận.
“Em là nghĩ không ra sao?” Trương Hoa Diệu quay đầu hỏi cô, nhướng đôi lông mày rậm, giống như định chờ cô mở miệng nói.
Tạ Uyển Doanh chỉ cảm thấy mắt giáo sư Trương rất sâu, giống như rãnh biển Mariana, vòng xoáy ở khóe miệng giống như lốc xoáy, phá vỡ mọi nơi đi qua.