Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1149 - Chương 1149: Tình Thầy Trò Cảm Động Lòng Người

Chương 1149: Tình thầy trò cảm động lòng người
Chương 1149: Tình thầy trò cảm động lòng người
Chương 1149: Tình thầy trò cảm động lòng người




“Ừ, ừ.” Trương Hoa Diệu gật đầu xác nhận câu nói này của cô không sai, hơn nữa sự phỏng đoán này của cô mọi người đều biết, bất kì bác sĩ nào làm phẫu thuật cũng sẽ chú ý điều này.

“Ý của em là.” Tạ Uyển Doanh tiếp tục nói thêm: “Nếu trực giác của giáo sư Trương cho rằng bệnh nhân trong quá trình phẫu thuật tim có thể xảy ra chuyện là chính xác, thì em dự đoán trong quá trình phẫu thuật sẽ không mất quá nhiều máu cũng đúng chỉ còn lại một loại kết luận, có khả năng không phải do mất quá nhiều máu khiến cho tim bệnh nhân đột ngột xảy ra vấn đề trong quá trình phẫu thuật.”

“Đợi đã.” Trương Hoa Diệu xua tay bảo cô dừng lại một chút, là cần suy nghĩ sự logic trong câu nói của cô, nói: “Điều em nói là em không lo lắng ca phẫu thuật của bệnh nhân có đúng không?”

“Cũng không phải. Phẫu thuật luôn phải cân nhắc một số phát sinh ngoài ý muốn, phải tạo dự án trước.” Tạ Uyển Doanh nói.

Trên thực tế, cảm giác của cô giống như sự lo lắng của giáo sư Trương, hơi lo lắng về vấn đề tim của bệnh nhân trong quá trình phẫu thuật. Suy cho cùng giáo sư Lỗ từng là bệnh nhân tim. Tin chắc rằng giáo sư Lỗ căn cứ vào điều này mà đặc biệt lo lắng trong quá trình phẫu thuật liệu có mất nhiều máu hay không. Đúng là mất máu nhiều là điều cấm kị nhất trong phẫu thuật ngoại khoa.

“Em nói sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn gì?” Trương Hoa Diệu lại hỏi cô, cảm thấy hôm nay cô nói chuyện vòng vo, thế nên khóe miệng nhếch lên nhớ đến tin tức mới nhất: “Chẳng lẽ điều ngoài ý muốn mà em nói là nhắc đến vết thương trên tay của bác sĩ Đàm?”

Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên, tay phải che miệng mình, cố gắng nhớ lại vừa rồi mình có lỡ miệng hay không. Giáo sư đàn anh đã nhiều lần căn dặn cô. Nghĩ đi nghĩ lại, hình như cô chưa từng nhắc đến chuyện giáo sư Đàm mà.

Giáo sư Trương sao lại biết được tin tức này?

Chỉ nhìn thấy khuôn mặt thành thật của cô, Trương Hoa Diệu buồn cười, nói: “Người bên ngoài không phải đang xôn xao sao?”

Anh ấy muốn không biết cũng khó, tin tức bùng nổ này sợ là đã truyền khắp cả bệnh viện rồi.

Tin tức của giáo sư Đàm là không thể che giấu được nữa. Tạ Uyển Doanh cảm thấy khó chịu trọng trách mà giáo sư Đàm phải chịu, nói: “Giáo sư chỉ bị thương ngoài da một chút, không sao cả.”

“Ý em muốn nói là, anh ta có thể tiếp tục phẫu thuật cho bệnh nhân sao?” Trương Hoa Diệu lại cố ý hỏi cô, như là khảo nghiệm tình cảm thầy trò của hai người này, bổ sung thêm một câu: “Bác sĩ Tạ, phiền em dựa vào góc độ bác sĩ mà đánh giá sự việc này.”

Là sinh viên của giáo sư Đàm, nhất định là phải tuân theo thái độ chuyên nghiệp công bằng, là sự dạy dỗ bằng lời nói và hành động của giáo sư Đàm đối với sinh viên ở khoa tổng quát hai. Tạ Uyển Doanh một năm một mười nhận xét trung thực về giáo sư: “Tay của giáo sư Đàm là khâu bảy mũi, ở bên ngoài cẳng tay, không tổn thương đến xương hoặc dây thần kinh, phần tay cử động cũng không trở ngại, em thấy không có điều gì ảnh hưởng đến ca phẫu thuật. Còn về vấn đề đau đớn, ca phẫu thuật của bệnh nhân được sắp xếp ít nhất là trong tuần sau. Sau khi cơn đau dữ dội đi qua mấy ngày này, vết thương của giáo sư đến tuần sau sẽ đỡ hơn nhiều, càng không ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của bệnh nhân. Điều quan trọng nhất là, bản thân giáo sư Đàm có ý chí này có thể kiểm soát tốt bản thân mình.”

Có thể coi là một sinh viên thật tâm thật ý, cố gắng hết sức vì giáo sư mà công bằng chính trực nói.

Ừm, Đàm Khắc Lâm nghe được lời nói này của cô chắc là sẽ rất cảm động.

“Ai?” Giáo sư Lỗ giống như đang trong cơn ngủ mơ bị tình cảm thầy trò lây nhiễm, mở mắt to hỏi: “Các người đang nói gì vậy?”

“Mẹ.” Nhìn thấy bệnh nhân đã tỉnh, Trương Hoa Diệu lập tức đứng ở đầu giường bệnh, cúi đầu nhìn mẹ nuôi: “Bây giờ mẹ cảm thấy như thế nào?”

“Con đừng lo lắng.” Giáo sư Lỗ nói với con nuôi: “Con nhanh về Quốc Trắc đi.”

Tay Trương Hoa Diệu đặt trên trán mẹ nuôi đo nhiệt độ: May quá, không sốt.





Bình Luận (0)
Comment