Chương 1168: Trái tim của con người có thể rất thất thường
Chương 1168: Trái tim của con người có thể rất thất thường
Lại nói, hiện trường còn có một đại lão khoa tim mạch luôn chú ý đến tình trạng tim của bệnh nhân hơn ai hết. Chẳng khác nào nói, ngay cả đại lão cũng không phán đoán trước được.
Hiện tại đại lão đang nghĩ gì?
Cẩn thận xác nhận trái tim của mẹ nuôi tạm thời ổn định, Trương Hoa Diệu cũng nhanh chóng suy nghĩ đến vấn đề này. Đánh giá theo kinh nghiệm của mình, không loại trừ hội chứng Asperger và phản xạ thần kinh phế vị gây ra, hỏi: "Lượng máu chảy là bao nhiêu?"
"Lượng máu chảy đến bây giờ chỉ khoảng 80 ml." Trương Đình Hải trả lời, không phải là nói giúp Đào Trí Kiệt mà là trách nhiệm của anh ta với tư cách là bác sĩ gây mê trong việc thực hiện theo dõi thời gian thực của bệnh nhân trong phẫu thuật.
Phẫu thuật lớn như vậy, bệnh nhân chỉ chảy 80ml máu, cho thấy đội ngũ phẫu thuật hôm nay đã rất tuyệt vời.
"Phẫu thuật có làm tổn thương dây thần kinh phế vị không?" Trương Hoa Diệu hỏi lại.
"Bộ phận túi mật kia đã sớm làm xong." Liễu Tịnh Vân vội vàng trả lời, thở dài, không ai muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngày hôm nay.
Khâu lại là giai đoạn cuối cùng ca phẫu thuật, nếu không phải xảy ra một tai nạn bất ngờ thì có lẽ ca phẫu thuật sẽ kết thúc sau mười phút nữa. Trong tình huống như vậy, không phải là Trương Hoa Diệu không nhìn thấy, bởi vì anh ấy đã nhìn chằm chằm vào toàn bộ quá trình phẫu thuật. Chỉ có thể nói, tình huống trái tim đột ngột này của mẹ nuôi đã lật đổ kinh nghiệm hành nghề y của anh ấy, hoàn toàn không dùng được.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm toàn bộ phòng phẫu thuật. Vấn đề phải được tìm ra, nếu không thì ca phẫu thuật này không biết liệu có thể kết thúc hay không. Sợ đến lúc đẩy bệnh nhân về phòng bệnh mới phát hiện là do vấn đề trong quá trình phẫu thuật, đến lúc đó sợ không kịp để sửa chữa sai lầm.
Một đám người bỗng nhiên nhớ tới, ai là người đầu tiên phán đoán ra tình huống này của giáo sư Lỗ? Người này có thể biết cái gì đó hay không?
"Doanh Doanh." Đào Trí Kiệt quay đầu lại, muốn biết tiểu học muội đã suy nghĩ như thế nào khi đưa ra phán đoán lần đầu tiên.
Thấy giáo sư Đàm cũng quay đầu lại nhìn cô, lông mày Tạ Uyển Doanh hơi nhíu lại, lại lần nữa liên tưởng đến ông ngoại mình.
Nói về lí do vì sao trái tim trong mắt bác sĩ rất đáng sợ, cần phải làm một chuyên khoa tim mạch, nằm ở chỗ nếu nó thật sự đột tự một cách bí ẩn, không tìm ra nguyên nhân nên các bác sĩ không thể xuống tay được. Trái tim giống như một ma quỷ cực kỳ tùy hứng, muốn người chết thì chết, giống như Diêm La Vương muốn cho người ta chết vào canh ba, ai dám lưu người đến canh năm.
Giáo sư Trương bị người ta gọi là Trương Diêm La, hẳn là nguyên nhân này. Có thể tranh đoạt mạng cùng với Diêm La Vương, không phải là một Diêm La khác sao?
"Em nghĩ hẳn là không có nguyên nhân cụ thể." Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu, trả lời đàn anh: "Chỉ có thể là do giáo sư Lỗ đã lớn tuổi rồi.”
Đáp án này của cô trực tiếp làm cho Trương Đình Hải cùng một đám người há to miệng.
Điều này có thể được tính là nguyên nhân của bệnh gì, điều đó có nghĩa là không có nguyên nhân sao?
Tiểu học muội đầu gỗ này, nói chuyện có đôi khi chính là quá mức thực tế. Đào Trí Kiệt nhíu chặt mày, khóe miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên.
Đàm Khắc Lâm lắc đầu, đồng dạng chỉ có thể nhận thua trước sinh viên này.
Bác sĩ Tạ nói lời này rất đúng. Tay Tống Học Lâm lau mồ hôi xong, đôi mắt nâu trầm tĩnh chớp chớp, hồi tưởng lại câu nói trước khi phẫu thuật của cô: Trong tình huống này, bác sĩ chỉ có thể nhanh chóng phản ứng lại để đoạt mạng với tử thần, liều mình cướp lại mạng sống. Có thể có những lời này của cô đã tiêm cho cậu ta một mũi tiêm phòng ngừa, khiến cậu ta chạy với tốc độ của một vận động viên chạy nước rút.
Tất cả mọi người chăm chú theo dõi chờ Trương Hoa Diệu phát biểu ý kiến. Dù sao vị đại lão này là đại lão khoa ngoại tim mạch, luôn có một ít phán đoán tương đối chuyên nghiệp có thể làm tài liệu tham khảo.