Chương 1170: Trời sắp sáng rồi
Chương 1170: Trời sắp sáng rồi
Trong phòng phẫu thuật, điều quan trọng nhất là phải bình tĩnh.
Thời điểm anh tới, chưa có lãnh đạo bệnh viện nào tới, người của khoa nội tim mạch hay ngoại tim mạch cũng chưa đến, đoán chừng là đều biết bên trong đóng quân một vị đại lão của ngoại tim mạch, nếu tim bệnh nhân có chuyện gì đó thì đại lão sẽ xử lý trước.
Một người đi qua các bác sĩ khác, Tào Dũng đơn độc một mình đi vào phòng phẫu thuật.
Phóng mắt nhìn lại, biểu tình của mọi người trong phòng phẫu thuật coi như trấn định. Tầm mắt Tào Dũng đảo quanh, nhìn trên mặt tiểu học muội Tạ Uyển Doanh, lại lấy ra đèn pin y khoa đeo trong túi trước ngực, đi đến đầu giường phẫu thuật.
Các bác sĩ gây mê đã chuẩn bị để cho bệnh nhân tỉnh táo lại, nhưng mà lại phát hiện bệnh nhân không thể tỉnh dậy. Trong lúc nhất thời, trán Trương Đình Hải lại đổ một trận mồ hôi hột.
"Rút thuốc, vốn nên tỉnh lại." Giọng Trương Đình Hải khàn khàn, hai tuần ngủ không ngon cộng thêm kích thích cao độ hôm nay, đầu anh ta đau đến mức muốn nổ tung.
Cúi người xuống, Tào Dũng lấy đèn pin của bác sĩ cẩn thận kiểm tra phản xạ đồng tử cho giáo sư, hỏi tình huống: "Tim của giáo sư vừa ngừng bao lâu?"
"Khi tim của bà ấy có vấn đề, chúng tôi đã lập tức bảo vệ não của bà ấy." Trương Đình Hải tuyên bố, các biện pháp có thể làm được bọn họ đều làm.
Tào Dũng nhìn lo lắng trên mặt anh ta, bình tĩnh lại, không tranh cãi với anh ta. Chuyện cấp cứu không ai hy vọng phát sinh, là đồng nghiệp nên anh biết rõ người ở đây khẳng định đã dốc hết toàn lực, thật vô lý khi chỉ trích một ai đó.
Chỉ là y học phải nói sự thật. Cái gọi là bảo vệ não hạ thân nhiệt thì là người trong nghề đều biết, hiệu quả rất hạn chế. Một khi chấn thương não thực sự xảy ra, các biện pháp này chỉ có thể được gọi là có còn hơn không.
Cũng biết lời nói của mình rất vô lực, Trương Đình Hải lo lắng đến mức muốn rơi nước mắt.
Liễu Tịnh Vân nhìn bộ dáng này của anh ta, đột nhiên cảm nhận được người này rất vĩ đại. Khoa gây mê từ khi tiếp nhận trường hợp phẫu thuật của giáo sư Lỗ, toàn bộ bác sĩ gây mê đều biết làm gây mê cho ca phẫu thuật này là khó làm nhất, đều trốn tránh.
Kết quả chủ nhiệm chỉ đích danh anh ta làm, anh ta thật sự gánh vác trọng trách mà những người khác không dám gánh vác. Chủ nhiệm Trần bổ nhiệm người này cũng là có lý do. Một bác sĩ gây mê giỏi còn phải có dũng khí gánh vác trách nhiệm nặng nề.
"Chờ một chút xem." Tào Dũng nói với tất cả các đồng nghiệp đang lo lắng chờ đợi.
Quả nhiên là bác sĩ phẫu thuật thần kinh bình tĩnh nhất. Nghe giọng nói này của Tào Dũng giống như một tia nắng chiếu xuống mặt biển động, tương đương với điềm báo trời sắp sáng, biển cả không còn dáng vẻ hung dữ mà sẽ trở lại bình lặng.
Tạ Uyển Doanh nghĩ: Đàn anh Tào giống mặt trời, đôi khi nhìn có chút sắc bén không có tình người, kỳ thật rất ấm áp.
"Được." Trương Hoa Diệu đáp lại tiếng này của anh, phảng phất đồng ý với phán đoán của anh, nói.
Bệnh nhân sau đó được chuyển đến phòng ICU để quan sát.
Ngay sau khi bệnh nhân được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, một đám đông người đang chờ đợi bên ngoài đã đổ xô lên.
"Giáo sư, giáo sư!" Một đám gọi tên giáo sư Lỗ, hận không thể để giáo sư lập tức mở mắt nhìn bọn họ một cái.
Chỉ là dường như giáo sư Lỗ đang mơ mộng ở một thế giới khác, không trở về, không thể hưởng ứng được bất kỳ một người nào.
Thấy vậy, giáo sư Vu và đồng nghiệp của mình đã rơi nước mắt.
Bệnh nhân đến ICU.
Một nhóm sinh viên và đồng nghiệp xung phong nhận việc, muốn ở bên cạnh giáo sư Lỗ làm thần hộ mệnh, chăm sóc giáo sư Lỗ cho đến khi giáo sư Lỗ tỉnh lại.
Đới Vinh Hồng buộc phải đi ra để duy trì trật tự: "Đây là ICU, không ai được phép đến thăm!”
Nhiều người đến cũng không tốt đối với bản thân bệnh nhân, sẽ làm tăng nguy cơ nhiễm trùng của bệnh nhân, huống chi bây giờ giáo sư Lỗ cần nhất là phòng ngừa nhiễm trùng sau đại phẫu.
Tất cả đều học y, hiểu đạo lý, nghe nói như vậy chỉ có thể bỏ qua.