Chương 1178: Đàn anh cho ngọn đèn chỉ đường
Chương 1178: Đàn anh cho ngọn đèn chỉ đường
Nói đến giáo sư giỏi, giáo sư có năng lực, đặc biệt là hai chuyên khoa lớn như tim mạch và thần kinh, hầu hết họ đều có năng lực và tầm nhìn xa, và họ cũng rất kén chọn học trò.
“Doanh Doanh.” Đào Chi Kiệt quay đầu lại nói chuyện cùng tiểu học muội, ánh mắt ấm áp cười cong cong: “Sau này nếu như em đến khoa thần kinh thì chính là khoa anh không cần phải lo lắng cho em."
Đàn anh Đào là đang nói đàn anh Tào có mối quan hệ tốt với cô nên anh sẽ mở cửa sau cho cô sao? Tạ Uyển Doanh tin tưởng vào cách cư xử công bằng của đàn anh Tào, nói: "Đàn anh Tào là người công tư phân minh."
Tiểu học muội đã phát hiện ra được điều gì sao? Đào Trí Kiệt cùng Hà Quang Hữu nhìn chằm chằm vào mặt cô. Đáng tiếc, sau khi nhìn nửa ngày phát hiện rằng cô vẫn là một đầu gỗ không thay đổi.
Quên đi, bản thân Tào Dũng cũng không vội có sắp xếp khác. Đào Trí Kiệt sẽ không giúp đàn em của mình nói ra sự thật.
"Doanh Doanh." Đào Trí Kiệt nghiêm túc nói với cô: "Nếu em muốn chọn một giáo sư giống như Phó Hân Hằng và Trương Hoa Diệu, em nên suy nghĩ kỹ một chút."
Điều gì xảy ra nếu chọn giáo sư Phó hoặc giáo sư Trương? Tạ Uyển Doanh đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
"Ý mà giáo sư Đào muốn nói với em là." Hà Quang Hữu giúp Đào Trí Kiệt giải thích với cô, dù sao thì hai người đó cũng là nhân vật lớn trong ngành, và họ sẽ bị thẩm vấn nếu bị chỉ trích. Chỉ là giống như giáo sư Lỗ đã nói, người giống như Trương Hoa Diệu, trong đầu không có gì khác ngoại trừ công việc. Một bác sĩ mà chỉ có công việc, điều đó có nghĩa là khó có thái độ khoan dung với chính mình và những người khác trong công việc. Đi theo hai người này sẽ bị mệt chết. Đối với các cô gái, vẫn là đi theo một giáo sư ôn hòa sẽ tốt hơn.
"Nếu em muốn đến khoa phẫu thuật tim mạch, em có thể hỏi đàn anh Chu của cô em trước. Anh ấy sắp được thăng chức phó phòng và được một mình lãnh đạo một nhóm." Đào Trí Kiệt chỉ cho cô.
Đàn anh Chu là một người rất tốt, rất có tình người, nếu đi theo đàn anh Chu thì sẽ không cần lo lắng giáo sư sẽ chán ghét chính mình không đủ tốt. Chỉ là giáo sư Phó và giáo sư Trương giỏi hơn nhiều so với đàn anh Chu. Trong lòng Tạ Uyển Doanh luôn nghĩ về đại lão kỹ thuật.
"Nếu em muốn đến khoa ngoại tổng quát, giáo sư Đàm của em sẽ có ý tưởng nhất định về kế hoạch nghề nghiệp của em như anh và có thể hướng dẫn cho em." Đào Trí Kiệt nói sự thật, mọi người đều có thể thấy rằng Đàm Khắc Lâm rất hài lòng và tự hào đối với sinh viên do chính mình đào tạo ra.
Sau khi nghe đàn anh Đào nói về cách đối nhân xử thế, điều mà Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm muốn nghe nhất là đánh giá về kỹ thuật trước khi chia tay.
Nhớ lại bài kiểm tra mà cô và bác sĩ Tống lần lượt làm vào hai ngày trước. Đàn anh Đào vẫn như mọi khi, đứng yên bên cạnh không động thủ cũng không nói chuyện, nụ cười trong đôi mắt cong cong giống như trăng sáng treo trên bầu trời đêm, dường như mang đến cho người ta một chút hy vọng xông lên cung trăng, lại làm cho người ta cảm thấy thấp thỏm không biết có phải là có sai lầm ở đâu đó sẽ bị Hằng Nga ghét bỏ hay không.
Kể từ khi hai người bọn họ vào khoa với tư cách là người mới, Đào Trí Kiệt chưa bao giờ nhận xét về kỹ thuật của họ, miễn là họ không vi phạm các nguyên tắc lâm sàng.
Ngày cuối cùng, có biết họ học đã được gì trong mắt Đào Trí Kiệt không?
“Giáo sư Đào khác với những giáo sư khác.” Hà Quang Hữu lại nói thay Đào Trí Kiệt: “Giáo sư không thích nói về sinh viên, không phải vì các em làm có tốt hay không, chỉ là sẽ có một ngày không ai có thể nói được gì về các em. Thật tốt khi được trải nghiệm cảm giác choáng ngợp ở nơi cao sớm như vậy.”
Đào Trí Kiệt đối xử bình đẳng với tất cả sinh viên, không đối xử đặc biệt với hai người họ, giống như những gì Hà Quang Hữu đã nói, chỉ muốn họ tự lập sớm hơn.
Cầm tay chỉ việc, sinh viên sẽ tiến bộ nhanh. Vấn đề là một ngày nào đó sinh viên chắc chắn sẽ phải tự lập mà không có sự hướng dẫn từ bất kỳ ai. Khi đó nếu còn bỡ ngỡ sẽ rất khổ sở.