“Bọn em vừa mới học xong các môn cơ bản.” Tạ Uyển Doanh đáp lại lời của tiền bối: “Chẩn đoán, nội khoa và ngoại khoa, giảng viên nói, nếu có khả năng thì có thể tự học trước."
“Những cái đó là do em tự học mà ra sao?!" Bác sĩ Giang vô cùng ngạc nhiên với những gì cô nói, kiến thức của các môn học lâm sàng do giáo viên lâm sàng giảng dạy là rất quan trọng, bởi vì giáo viên lâm sàng sẽ dạy sinh viên y khoa về kinh nghiệm lâm sàng, đó là kiến thức không có trong sách giáo khoa.
“Em có thể tra cứu các bản luận văn và xem xét hồ sơ bệnh án để học.”
Một sinh viên giỏi và cực kỳ cố gắng! Trong tâm trí của bác sĩ Giang chỉ còn lại sự cảm thán rất lớn này.
Vốn thông minh thì có thể ít cần nỗ lực hơn, nếu thiên tài cộng với chăm chỉ thì? Hoàng Chí Lỗi không dám nghĩ đến điều đó nữa, đàn em khóa dưới của anh sẽ có những bước đi trưởng thành như thế nào trong tương lai, cảm giác sẽ trở thành một người đáng kinh ngạc.
“Được thôi, cố lên nha.” Bác sĩ Giang không nhịn được đưa tay ra vỗ vai Tạ Uyển Doanh để động viên thế hệ trẻ. Không một chuyên gia y khoa nào lại không thích một sinh viên có cố gắng đến mức vượt bậc như vậy.
“Tiền bối.” Tạ Uyển Doanh cố gắng nắm bắt thời cơ, hy vọng thu hút sự chú ý của tiền bối tới tình trạng bệnh của ba Lưu: “Mặc dù đó là một bệnh nhân được nhận bởi khoa nội, nhưng mà tiền bối, nó có thể là một bệnh nhân cần phải chuyển qua khoa ngoại tim thay vì khoa nội tim. "
"Em cho rằng nơi ông ấy cần đến là khoa ngoại tim sao? "Bác sĩ Giang nhớ lại những gì cô nói lúc đầu, như thể từ đầu đến cuối Tạ Uyển Doanh chỉ nghĩ rằng bệnh tình của ba Lưu phải được đưa vào khoa ngoại tim để khám.
“Đúng vậy. Cá nhân em nghĩ không thể loại trừ việc bệnh của ông ấy có thể thuộc vào ba nhánh bệnh nghiêm trọng nhất.” Khi Tạ Uyển Doanh nói lời này, cô nhìn vào trái tim của ba Lưu, như có thể thấy rõ tình trạng tim mạch bên trong, điều này thực sự khiến người ta cảm thấy đáng lo ngại.
Trong ba nhánh bệnh của động mạch vành thì bệnh nhồi máu cơ tim nghiêm trọng nhất, kỹ thuật stent của khoa nội tim không thể giải quyết, phải cần thông qua phương pháp điều trị phẫu thuật thủ công của khoa ngoại tim.
Tạ Uyển Doanh dùng khả năng đặc biệt của mình và dựa theo tình hình quan sát, dự đoán rằng ba Lưu có thể bị hẹp ba động mạch lớn và các mạch máu đến ngưỡng 70%, phù hợp với điều cô vừa nói là trị liệu thông qua phương pháp phẫu thuật thủ công. Câu hỏi đặt ra là cô sẽ nói như thế nào để thuyết phục các tiền bối lâm sàng chú ý đến.
Bác sĩ Giang nói: “Cái này phải chụp mạch vành thì mới có thể xác định được.”
"Đúng vậy, nhưng nếu đã có xu hướng hoài nghi như này, không phải là nên làm điều đó luôn sao? Chẳng phải để bệnh nhân ở lại cũng không có tác dụng gì sao." Tạ Uyển Doanh cố gắng hết sức thuyết phục tiền bối.
Bác sĩ Giang và Hoàng Chí Lỗi bên cạnh hai mắt nhìn nhau. Bệnh nhân này được khoa nội tiếp nhận, bọn họ muốn xem hồ sơ bệnh án thì có vượt thẩm quyền không? Hơn nữa, làm như vậy chẳng khác nào nghi ngờ khả năng chuyên môn của y bác sĩ trực khoa nội.
Đồng nghiệp với nhau, thường chẳng ai làm như vậy cả vì sẽ bị đồng nghiệp ghét.
Chỉ những thực tập sinh mới dám nói ra điều đó, không phải kiềm chế với đồng nghiệp ở môi trường làm việc.
"Anh nói em nghe, em có thể tin tưởng vào bác sĩ trực ở khoa nội của chúng ta. Các bác sĩ trong bệnh viện của chúng ta rất có trách nhiệm, anh có thể đảm bảo điều này." Bác sĩ Giang nói như thế, càng nói nhiều những lời đó vừa để an ủi thực tập sinh vừa để tránh gây ra bất hòa với đồng nghiệp: "Nếu em thực sự nghi ngờ đúng về chuyện này, khoa nội bọn họ đã sớm đưa bệnh nhân đến phòng can thiệp để chụp mạch rồi. "
"Không phải em không tin tưởng các tiền bối, nhưng không thể phủ nhận rằng có thể các tiền bối bận rộn và không có thời gian để ý đến mọi chi tiết, dẫn đến sơ suất một số chỗ." Tạ Uyển Doanh nói chân thành: "Nếu các đồng nghiệp khác nói ra sai sót, đó là thiện ý, vì lợi ích của bệnh nhân và đồng nghiệp, phải không? Chúng ta chỉ cần lấy hồ sơ bệnh án ra xem rồi quyết định. "