Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 120 - Chương 120 - Hãy Nhanh Chóng Cấp Cứu (1)

Chương 120 - Hãy nhanh chóng cấp cứu (1)
Chương 120 - Hãy nhanh chóng cấp cứu (1)

Phòng cấp cứu đang bận, có nhiều lúc có mấy bệnh nhân cùng nhau đến, một bác sĩ cấp cứu không thể chữa cho tất cả bệnh nhân một mình được, người ta đã thống kê rằng ở nước ngoài, việc chữa trị nhiều người cùng lúc đã khiến các bác sĩ bỏ sót một số chẩn đoán và chẩn đoán sai là nhiều nhất, vì vậy không thể hoàn toàn tránh khỏi.

Cả bác sĩ Giang và Hoàng Chí Lỗi đều không thể phản bác điều này. Bác sĩ Giang không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói ra sự thật: “Vấn đề là tôi đưa ra các ý kiến không phù hợp. Tôi không phải là bác sĩ phẫu thuật tim cũng không phải là chuyên gia tim mạch, không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, không thuyết phục được."

Không thể tranh luận với mọi người, không bằng với các chuyên gia trong lĩnh vực này, mọi người hoàn toàn sẽ không nghe anh.

Bởi vì anh không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, ông có tư cách gì để tranh luận về chuyên môn với các bác sĩ chuyên khoa.

“Hôm nay ai trực ở phòng cấp cứu? ”Hoàng Chí Lỗi hiểu những gì được hỏi. “Khoa nội, lẽ ra phải là bác sĩ Lâm ở khoa tim mạch trực trong phòng cấp cứu.” Bác sĩ Giang nói.

“Đi thôi.” Bác sĩ Giang ra hiệu: "Anh sẽ đưa các em đi đến gặp một bệnh nhân khác."

Bác sĩ Giang rõ ràng là có ý tốt, không muốn trong thời gian làm thực tập sinh bởi vì đồng cảm với hoàn cảnh của người nhà bệnh nhân có ảnh hưởng đến không tốt đến cô. Tạ Uyển Doanh đã dám nói những lời này khi còn là một thực tập sinh, bác sĩ Giang là người đã từng lăn lội nhiều năm chỉ cần nhìn một phát là có thể biết, chắc chắn là do người nhà bệnh nhân đã tác động ở bên ngoài.

Dẫu sao trong thời gian làm thực tập sinh, mới đến phòng khám rất dễ xúc động, bác sĩ Giang hiểu chuyện đó, anh cũng đã trải qua điều đó từ thời còn là sinh viên y khoa.

Bất lực, Tạ Uyển Doanh một bên đi với các tiền bối, một bên tiếp tục suy nghĩ ở trong lòng các phương pháp.

Cả một nhóm người bước ra khỏi phòng cấp cứu. Chỉ nghe thấy những y tá nói chuyện với nhau: “Tôi cần một người chuyển máy đo nhịp tim nhịp thở ra bên ngoài, để một bệnh nhân nghiêm trọng khác vào.”

Lúc này ba Lưu đã đi chưa?

Tạ Uyển Doanh lo lắng khi nghe điều này.

Có rất nhiều bệnh nhân đang ở trong phòng cấp cứu, đó là nơi có các y tá, bác sĩ luôn quan tâm đến sự thay đổi bệnh tình của từng bệnh nhân.

Đối với ba Lưu, bệnh nhân sẽ trở bệnh nặng bất cứ lúc nào, vì thế có thể dùng đến máy theo dõi nhịp tim và nhịp thở, nó là chiếc máy cuối cùng để bảo vệ mạng sống. Không có máy theo dõi nhịp tim và nhịp thở, ba Lưu chỉ có thể giao cho người nhà bệnh nhân chăm sóc bên cạnh giường bệnh.

Người nhà bệnh nhân của ba Lưu chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi! Như thể, bác sĩ Lâm dường như có vẻ không quan tâm đến tình hình này, không biết hoặc là đã có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tạ Uyển Doanh rất lo lắng đi càng lúc càng chậm, căn bản là đi một bước quay đầu lại ba lần.

Hoàng Chí Lỗi đã phát hiện ra, và an ủi học muội bằng cách nói: “Chờ đã, anh đang tìm một người mà anh quen, đi đến đó và hỏi xem có thể cho chúng ta xem hồ sơ bệnh án của ông ấy không. "

Nhưng quá trễ rồi!

Tạ Uyển Doanh quay lại, và cả hai mắt đều nhìn vào phòng cấp cứu: Tình trạng tim của ba Lưu đã thay đổi.

Nhìn thấy tình trạng của ông, bác sĩ Giang gãi đầu, Hoàng Chí Lỗi mỉm cười: "Đã lâu, em không gặp được một sinh viên y khoa như vậy."

Các bạn sinh viên y khoa khi mới đến thực tập thì rất là nhiệt tình, có thể đứng trước phòng khám tò mò như một đứa trẻ, họ đều là những em bé tò mò, hơn nữa chỉ xem, không dám làm, cũng không dám nói ra.

Các giảng viên cũng đã nói rồi, lâm sàng và sách giáo khoa hoàn toàn khác nhau, thực tế và lời văn trên sách là hai thế giới khác nhau. Vì tất cả các sinh viên y khoa đều đã nhớ những gì giảng viên nói, làm sao họ dám hành động hấp tấp.

Tạ Uyển Doanh có thái độ như vậy, trên thực tế, ngay cả những bác sĩ đã thực hành trong nhiều năm như vậy cũng chưa chắc đã làm được. Chắc chắn cô cũng không dễ dàng gì để làm được điều đó, đó là lời thề khi thành bác sĩ đã khắc sâu trong lòng cô. Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì cũng cần phải ưu tiên bảo vệ tính mạng của bệnh nhân, phải cần rất nhiều sự dũng cảm không sợ hãi.

Chỉ có thể nói, Bác sĩ Giang cảm động trước Tạ Uyển Doanh. Bác sĩ Giang thay đổi khẩu hình miệng và nói: “Như vậy đi, anh sẽ cố gắng đến gặp bác sĩ Lâm để hỏi thăm tình hình."

Bình Luận (0)
Comment