Chương 1198: Hội chẩn khẩn cấp
Chương 1198: Hội chẩn khẩn cấp
Giáo sư lâm sàng có dạy, có một số thứ trước sau chỉ có thể hiểu ý nhưng không thể diễn tả bằng lời được, sinh viên y phải tự mình lĩnh hội. Bác sĩ là một ngành nghề phải “làm đến già, học đến già”, từ lúc sinh viên y bắt đầu học tập trên người bệnh nhân, cho đến lúc trở thành bác sĩ không có giáo sư bên cạnh chỉ bảo, chỉ có thể tự học từ bệnh nhân. Đi một vòng tuần hoàn, chỉ là để đến tiếp xúc với nhiều loại bệnh khác nhau.
Vì vậy, không tồn tại chuyện cô giúp khoa nội tranh giành nghiệp vụ, chỉ có chuyện cô đã điều trị cho bệnh nhân và hoàn thành khóa học.
Lời của Tào Dũng làm cho một nhóm người hoàn toàn im lặng.
Chu Hội Thương đảo mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ tới bản thân nếu có được sức mạnh của người bạn học cũ là Tào Dũng và robot, có lẽ sẽ không vội vàng xông ra ngoài. Anh nói những lời thực tế là rất sợ, Tạ Uyển Doanh học kiến thức nghiệp vụ với giáo sư khoa nội sau đó tìm được cảm giác để trở thành bác sĩ khoa nội, cô sẽ có ý muốn chuyển từ khoa ngoại sang khoa nội. Thật sự có một số bác sĩ khoa ngoại như thế.
Song, có sợ thì cũng vô dụng. Giáo sư khoa nội hô hấp muốn dẫn dắt cô như thế nào, đó là chuyện của giáo sư khoa nội. Khoa ngoại không thể quản được. Nếu giáo sư khoa ngoại nghĩ rằng họ cần cảnh giác với việc sinh viên khoa ngoại của mình bị khoa nội giành mất, tự họ tận dụng khả năng của mình để thu hút sinh viên thay vì hỏi sinh viên như thế nào. Lời của Tào Dũng rất đúng.
Ước chừng cô thực tập ở khoa nội ba tháng, anh cũng phập phồng lo sợ trong ba tháng. Sờ lồng ngực thử, Chu Hội Thương liếc nhìn Tào Dũng: ba tháng đấy, chưa biết chừng cậu thật sự có thể khó thở suốt đấy.
Như đã nói, cô rất có năng lực, trước tiên xem thử tiếp theo cô sẽ mang đến điều gì cho khoa nội.
*
Buổi chiều ngày hôm sau, sắp đến thời gian tan làm.
Có một cuộc gọi được gọi đến khoa nội hô hấp.
Chủ nhiệm Lý nhận điện thoại, vừa mới từ bên ngoài trở về, lập tức triệu tập các bác sĩ trong tổ đến trao đổi.
Tạ Uyển Doanh theo giáo sư Tân đến văn phòng chủ nhiệm.
“Bác sĩ khoa nhi gọi điện đến cho chúng ta, nói rằng hy vọng bác sĩ khoa của chúng ta mang theo ống nội soi phế quản đến giúp họ lấy dị vật ra khỏi phế quản của một bệnh nhi.” Chủ nhiệm Lý nói với các bác sĩ trong tổ về nội dung cuộc gọi khẩn mà mình vừa mới nhận.
Các bác sĩ khoa nội hô hấp giật mình khi nghe được nhiệm vụ này.
Bởi vì Hiệp hội quốc gia của bọn họ không giống như một số bệnh viện khác, chỉ có khoa nội hô hấp có thể nội soi phế quản, với lại bọn họ lấy nội soi phế quản quá mạnh, dẫn đến những trường hợp như thế này có khả năng liên quan đến những bệnh nhân cần phẫu thuật khẩn cấp, thông thường các đồng nghiệp từ những khoa khác là những người đầu tiên kêu gọi hỗ trợ từ khoa ngoại tim mạch. Ưu điểm của việc làm như thế này là tránh thất bại lại gọi một lần phẫu thuật là uổng công vô ích, cũng tránh làm mất lòng khoa ngoại tim mạch.
Là bác sĩ nào vậy, khác với những người khác, dám nhờ khoa nội hô hấp bọn họ đến thao tác giúp? Điều đó cho thấy là người này rất tin tưởng kỹ thuật của bác sĩ khoa nội hô hấp bọn họ, cho rằng có sự trợ giúp của khoa nội hô hấp chắc chắn có thể thành công ngay lần đầu, không cần khoa ngoại nữa.
Là ai? Phải gọi là chuyện vui cho khoa nội hô hấp, nhưng lúc nghe rõ lại nội dung ca bệnh là bệnh nhân khoa nhi!
“Đúng vậy, bệnh nhân là một đứa bé trai năm tuổi.” Chủ nhiệm Lý ho nhẹ vài tiếng, giống như những bác sĩ khác trong phòng khoa, trong lòng tràn đầy vui mừng và mong đợi, nhưng mặt khác lại lo lắng không yên.
Thực hiện nội soi phế quản ở trẻ em không phải là ở mức độ khó thông thường so với người trưởng thành. Khí quản của trẻ em nhỏ hơn nhiều so với người trưởng thành. Mặc dù ống soi phế quản có các phụ kiện đặc biệt dành cho trẻ em để có thể thích ứng với trẻ em.
“Không phải vẫn luôn nhờ khoa tim mạch sao? Tại sao đột nhiên nhờ chúng ta rồi?” Một nhóm bác sĩ khoa nội hô hấp bắt đầu đắn đo, suy đoán nguyên nhân đối phương bất ngờ nhờ đến bọn họ.