Chương 1200: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng
Chương 1200: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng
Chỉ thấy người của khoa nội đi xuống không quên xách trong tay một cái vali giống như nhạc khí, không thấy rõ bên trong cụ thể chứa cái gì.
"Đó là dụng cụ nội soi phế quản." Tạ Uyển Doanh một lần nữa nói cho bác sĩ Giang biết.
Đây là bác sĩ xuống phòng phẫu thuật để giúp bác sĩ phẫu thuật thực hiện các hoạt động kỹ thuật sao?
"Ai gọi mọi người?"
"Khoa ngoại nhi."
Bác sĩ Giang há hốc miệng.
Trả lời xong nghi vấn của giáo sư Giang, Tạ Uyển Doanh tăng nhanh bước chân đuổi kịp giáo sư Tân.
Các bác sĩ phẫu thuật khác có mặt nghe cuộc trò chuyện của họ bắt đầu nghị luận.
"Người của khoa ngoại nhi điên rồi sao? Gọi khoa ngoại tim mạch không được sao?”
"Nội soi phế quản bằng sợi quang để lấy dị vật trong phế quản, cái này nên là khoa ngoại tim mạch đi, vì cái gì lại gọi nội hô hấp chứ?"
"Khoa ngoại nhi cho rằng cái này khoa nội hô hấp làm tốt hơn so với khoa ngoại tim mạch sao?"
"Khoa ngoại tim mạch thật đáng thương, nghe nói ngày hôm qua bọn họ bị khoa nội hô hấp đả kích một lần. Hôm nay lại một lần nữa…"
"Người của khoa ngoại tim mạch có ở đây không?"
Có ở. Chu Tuấn Bằng nghe thấy, vừa mới trở về phòng bệnh mổ xong bác sĩ dặn trở về tìm Phó Hân Hằng, không nghĩ tới vừa trở về liền nghe thấy tất cả đồng nghiệp ngoại khoa đang nghị luận về bọn họ.
Các đồng nghiệp ngoại khoa đồng thanh nói khoa ngoại tim mạch của bọn họ rất thảm, mang theo vài phần giễu cợt xem náo nhiệt.
Chu Tuấn Bằng trợn trắng mắt, cuối cùng cũng hiểu được tầm nhìn trước của Phó Hân Hằng. Nhớ lúc trước, lần đầu tiên gặp cô ở phòng cấp cứu, Phó Hân Hằng lập tức yêu cầu đi tìm cô, trước tỏ vẻ tốt, để cho cô rảnh rỗi lại đến khoa ngoại tim mạch chơi.
Loại nhân tài này, không mời chào vào khoa ngoại tim mạch của bọn họ, là chờ để cho cô vào các khoa khác đánh vào mặt bọn họ sao? Sau đó đã chứng thực ánh mắt Phó Hân Hằng là đúng.
Bất quá về chuyện ngày hôm nay, là ai tính toán ai, tạm thời khó nói.
Bởi vì người gọi khoa nội hô hấp là người của khoa ngoại nhi, hẳn là vị giáo sư mời từ nước ngoài về Nhiếp Gia Mẫn kia đi.
Nhiếp Gia Mẫn thân là bác sĩ phẫu thuật, có thể dễ dàng để cho người của khoa nội hô hấp đến đùa nghịch sao?
Reng reng reng, Chu Tuấn Bằng cầm lấy điện thoại di động của mình đặt ở bên tai.
Chỉ nghe Phó Hân Hằng đối diện điện thoại nói với anh: "Đến phòng phẫu thuật, giáo sư Nhiếp mời chúng ta qua hội chẩn cấp cứu.”
Phó Hân Hằng đột nhiên từ phòng bệnh trở lại phòng phẫu thuật quả nhiên là nguyên nhân này.
Chu Tuấn Bằng nhướng mày, trực tiếp bước nhanh về phía phòng phẫu thuật của bệnh nhân khoa ngoại nhi.
Đi tới đó thấy không ít đồng nghiệp khoa ngoại đã tan tầm còn gấp gáp hơn so với khoa ngoại tim mạch bọn họ, không kịp chờ đợi liền tiến lại gần xem tình huống gì.
Bác sĩ phẫu thuật mà, cần phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Cùng lúc đó, Tân Nghiên Quân cùng học trò của mình bước vào phòng phẫu thuật.
Tại cửa ra vào, hít một hơi thật sâu hai lần.
Là bác sĩ khoa nội hô hấp của Quốc Hiệp, cô ấy nằm mơ cũng muốn được các bác sĩ khoa ngoại khác mời làm loại thao tác y tế phẫu thuật siêu khó này, tương đương với nói trình độ kỹ thuật của khoa nội hô hấp bọn họ rất tốt.
Muốn trách chỉ có thể trách khoa ngoại tim mạch của Quốc Hiệp bọn họ quá mạnh, một chút cơ hội cũng không có ý định lưu lại cho khoa nội hô hấp bọn họ.
Lại có người máy Phó Hân Hằng kia, hiện tại lời nói ở khoa ngoại tim mạch là ý kiến chủ đạo, có tiếng nói rất lớn. Nghe nói chiến lược mà người máy này thực hiện là cướp về, bằng mọi cách đoạt lại cơ nghiệp bị khoa nôi tim mạch cướp đi. Để cho khoa nội tim mạch biết khó mà lui, biết rằng có một số phẫu thuật chỉ có thể được thực hiện bởi khoa ngoại tim mạch, không phải là khoa nội tim mạch có thể giải quyết.
Đối mặt với người máy cường thế như vậy, tim mạch cũng không kém, đều bị ép phải thoái vị. Càng đừng nói đến nội hô hấp yếu ớt của bọn họ, đoán chừng chỉ cần nói một tiếng khiêu chiến với khoa ngoại tim mạch liền bị Phó Hân Hằng cười chết.