Chương 1221: Đưa ra lựa chọn
Chương 1221: Đưa ra lựa chọn
Sau khi thăm hỏi tâm nguyện của bệnh nhân xong, Tạ Uyển Doanh đi đến trạm y tá.
Con trai bệnh nhân lo lắng hỏi: "Có giường bệnh không?"
Những người bình thường đều biết rằng những chiếc giường trong một bệnh viện lớn như Quốc Hiệp đã chật cứng, vì vậy con trai của bệnh nhân đã không thể chờ đợi để đồng ý khi bác sĩ đề cập đến việc nhập viện vừa rồi.
Về vấn đề có giường bệnh hay không, các bác sĩ hầu như nắm rõ tình hình khi vào ca trực. Tạ Uyển Doanh nghi ngờ rằng giáo sư Tân có thể đã nhận được điện thoại thông báo gì trước khi tiếp quản. Vì vậy, đi đến trạm y tá, mở miệng và hỏi chị y tá: "Khoa ngoại tổng quát hai có giường bệnh đúng không?"
"Có, khoa ngoại tổng quát hai có. Trước đó chủ nhiệm bọn họ từng gọi điện thoại xuống dặn dò, nói có mấy giường bệnh.”
Tạ Uyển Doanh đã có mặt trong cuộc phẫu thuật tại khoa ngoại tổng quát hai, Tạ Uyển Doanh biết rằng đàn anh Thẩm làm chủ nhiệm thích thân điều trị cho bệnh nhân cấp cứu, thường yêu cầu các bác sĩ trong khoa dành ra càng nhiều giường càng tốt trong ngày để tiếp nhận bệnh nhân cấp cứu. Lý do là bệnh nhân cấp cứu bị bệnh nặng, các bác sĩ có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn, họ có thể phát huy khả năng của các bác sĩ trẻ. Không phải vô cớ mà lợi ích kinh tế của khoa ngoại tổng quát hai tốt hơn so với khoa ngoại tổng quát một. Mặc dù giáo sư Tiểu Tôn và những người khác luôn phàn nàn về điều này.
Tạ Uyển Doanh bảo y tá thông báo cho khoa ngoại tổng quát hai để tiếp nhận bệnh nhân nghi ngờ xuất huyết tiêu hóa.
Y tá gọi cho khoa ngoại tổng quát hai.
Bác sĩ trực của khoa ngoại tổng quát hai hỏi: "Xin hỏi là ai đến thăm bệnh nhân ư?"
Đó phải là một câu hỏi thông thường để bệnh nhân có thể trao đổi với bác sĩ đầu tiên trong khoa cấp cứu nếu họ có bất kỳ câu hỏi nào.
"Là bác sĩ Tạ." Y tá báo tên cô.
"Bác sĩ Tạ của khoa nào?" Lúc đầu, giáo sư của khoa ngoại tổng quát hai nhất định không nghĩ rằng đó là cô, Tạ Uyển Doanh.
"Bác sĩ Tạ là thực tập sinh đi theo bác sĩ Tân." Chị y tá cười khúc khích: "Cô ấy là thực tập sinh của khoa mọi người.”
Nghe rõ là cô, sinh viên của Đàm Khắc Lâm, người bên kia mỉm cười cùng với y tá, bày tỏ rằng đã hiểu.
Trên thực tế, khoa phẫu thuật tiêu hóa đêm nay cũng vẫn còn giường bệnh trống.
Tân Nghiên Quân để lại cơ hội về chủ đề nào để làm hài lòng các sinh viên. Tạ Uyển Doanh nghĩ đến sự chu đáo của giáo sư Tân, rất cảm kích, trong tương lai, sẽ dẫn dắt sinh viên tìm hiểu cách giáo sư Tân làm việc trong phòng khám như thế nào.
Quay trở lại phòng khám để thông báo cho bệnh nhân rằng bệnh nhân có thể nhập viện. Con trai của bệnh nhân cũng không tức giận nữa, anh ta còn rối rít cảm ơn hai bác sĩ trước mặt. Nói trắng ra là chỉ cần bác sĩ đáp ứng được yêu cầu của bệnh nhân và người nhà thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Vấn đề là một số yêu cầu của các thành viên trong gia đình có thể được đáp ứng, trong khi có những yêu cầu khác thì rất khó khăn.
Quay đầu nhìn lại nói đến bà lão nằm trên giường xe ở hành lang bên ngoài, bệnh tình lẽ ra phải nhập viện nhưng chỉ có thể vào phòng theo dõi vì không được người nhà tin tưởng cho lắm.
Bác sĩ không thể để bệnh nhân quay trở về ngay sau khi tiêm như thế này, nếu không sẽ có chuyện xảy ra.
Khi có kết quả xét nghiệm máu của đứa trẻ, Tân Nghiên Quân đã đưa sinh viên đến gặp lại đứa trẻ, hỗ trợ chẩn đoán bệnh viêm amidan cấp tính của sinh viên và kê đơn kế hoạch điều trị bằng kháng sinh.
Xe cấp cứu trở về sau khi thăm khám đậu trước cửa, bác sĩ Đổng nhảy ra khỏi xe, đưa một bệnh nhân nghi đau thắt ngực trở lại phòng cấp cứu của bệnh viện.
Nhìn thấy đồng nghiệp, Tân Nghiên Quân liên tục nói: "Vất vả rồi vất vả rồi, lần sau tôi sẽ đón xe."
"Khách sáo cái gì cơ chứ?" Bác sĩ Đổng xua xua tay với hai người bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười nói: " Không biết bạn gái của bác sĩ Ân có mang đồ ăn tối đến hay không.”
"Cậu đói bụng sao? Tối nay cậu chưa ăn gì à?"
“Không, không phải. Tôi muốn biết tối nay có món gì ngon không thôi.”
Trong khi hai bác sĩ đang trò chuyện với nhau, Ân Phụng Xuân đột nhiên bước ra khỏi phòng phẫu thuật để gặp một bệnh nhân. Tân Nghiên Quân và bác sĩ Đổng đang nói không kịp ngậm miệng lại.
Ân Phụng Xuân liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nghe thấy hai người bọn họ nói cái gì, có vẻ không hài lòng nhướng mày: Bạn gái tôi đến đây để đưa đồ ăn cho các người sao?
"Cậu ấy rất lo lắng cho bạn gái của mình." Sau khi thấy anh ta rời đi, bác sĩ Đổng sợ hãi thì thầm vào tai Tân Nghiên Quân nói.
Người ta đang trong giai đoạn yêu đương nồng nàn mà.