Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222: Thật Sự Là Bệnh Sởi

Chương 1222: Thật sự là bệnh sởi
Chương 1222: Thật sự là bệnh sởi
Chương 1222: Thật sự là bệnh sởi




Bệnh nhân mới nhập viện bị đau thắt ngực cần được kiểm tra thêm có bị nhồi máu cơ tim hay không, vì vậy họ đã được đưa đến phòng cấp cứu để theo dõi.

Sau khi chào hỏi bác sĩ Đổng xong, Tân Nghiên Quân đưa các sinh viên trở lại phòng khám để tiếp tục thăm khám cho những bệnh nhân khác.

Có vẻ như hồ sơ bệnh án trên bàn này sẽ không bao giờ được đọc hết và không biết tối nay khi nào mới có thể được nghỉ ngơi.

Không phải tất cả các bệnh nhân đến cấp cứu đều là bệnh nhân nặng, hầu hết trong số họ phần lớn là bệnh nhân có thể được điều trị ngoại trú trong phòng khám ban ngày. Giống như bây giờ đang là mùa thu, nhiều bệnh nhân bị cảm lạnh và sốt đến khám bệnh.

Một bệnh nhân nam đến, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nói rằng cậu ta bị đau họng.

Bác sĩ yêu cầu cậu ta há miệng và rọi đèn pin vào.

Tạ Uyển Doanh đang xem xét tình hình với giáo sư, chớp chớp mắt: Đó là những đốm niêm mạc sởi của bệnh sởi.

Sau khi tiêm phòng vắc xin sởi nói chung, một hậu quả khác là độ tuổi mắc bệnh không chỉ còn là ở trẻ em, hầu hết trong số đó đã bị trì hoãn đến giai đoạn trưởng thành. Mùa bùng phát đã được hoãn lại từ mùa thu trước sang mùa xuân năm sau. Cơn sởi của chàng trai trẻ trước mặt hơi bất ngờ đúng như dự đoán của bác sĩ.

Bản thân bệnh nhân không nghĩ rằng mình sẽ bị mắc bệnh sởi, chỉ biết cổ họng mình đau, đau rát đến mức sốt không nói nên lời.

"Bác sĩ, tôi đến hiệu thuốc mua thuốc trị cổ họng nhưng uống vào lại không có tác dụng gì. Người ta nói tôi đau dữ dội như vậy, không phải là bị viêm họng, có thể là viêm amidan, cần phải tiêm có đúng không?"

Không, cậu ta với cậu bé đó không giống nhau, cậu ta đã bị sởi.

Sởi là một bệnh truyền nhiễm. Các bác sĩ tiếp nhận điều trị cũng có một chút lo lắng. May mắn thay, khẩu trang và găng tay đã được đeo sẵn.

"Căn bệnh này của cậu cần phải nhập viện." Tân Nghiên Quân lập tức nói với người thanh niên này.

"Nhập viện ư? Không, không được.” Chàng trai liên tục xua tay: "Tôi không có tiền để nằm viện, bác sĩ."

Bộ quần áo trên người chàng trai trông giống như những người lao động nhập cư lên thành phố làm việc. Không phải bác sĩ không nhìn ra, nhưng bệnh nhân không thể không nhập viện trong tình trạng này. Chưa kể việc quay lại bên ngoài có lây nhiễm bệnh cho người khác hay không, quan trọng hơn là người lớn có khả năng mắc sởi nặng cao hơn rất nhiều so với trẻ em.

Bây giờ bệnh nhân bị sốt cao, bác sĩ có lý do để suy đoán rằng diễn biến tiếp theo của tình trạng bệnh của cậu ta sẽ nghiêm trọng.

"Cậu có bạn bè không? Có thể liên lạc với gia đình của cậu không? Nơi làm việc của cậu ở đâu?"

Bác sĩ hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác nhưng người thanh niên chỉ nhấn mạnh trả lời: “ Hãy kê đơn thuốc và tiêm hạ sốt cho tôi. Mai tôi lại đi tới công trường để làm việc.”

"Cậu làm việc cho công trường nào?"

"Tôi không nằm viện."

"Cậu không nằm viện không được! Cậu đã mắc bệnh sởi!"

Vào những thời điểm như vậy, các bác sĩ cũng không thể rút lui. Đối với bà lão kia thì nhất định có thể nhường trước, sau đó tùy tình huống tiếp theo mà tính kế. Nếu người thanh niên này trở lại bên ngoài và làm việc, tình trạng của cậu ta sẽ nhanh chóng xấu đi trong vòng hai ngày tới và cậu ta có thể sẽ tử vong.

Chàng trai trẻ sững sờ một lúc, như thể cậu ta không thể hiểu tại sao bác sĩ trước mặt cậu còn lo lắng hơn cả trong khi chính cậu là người đang bị bệnh.

Người không biết thì không sợ, những bệnh nhân như thế này không biết rằng mình có thể sẽ sắp chết trong khi họ không bệnh, nghĩ rằng mình không sao.

Các bác sĩ đã được học các kiến thức có liên quan, dường như có một mắt dự đoán, có thể nhìn thấy tình hình sắp xảy ra của bệnh nhân, không thể để bệnh nhân tử vong một cách vội vàng như thế được.

" Cậu nhất định phải nghe tôi nói, mau gọi cho bạn bè của cậu chạy tới, tôi không tin là cậu không có bạn bè, cũng không có người thân, hãy nói cho bọn họ biết, nếu cậu không nhập viện thì sẽ gặp nguy hiểm, bác sĩ sẽ không bao giờ nói dối cậu đâu.” Tân Nghiên Quân nói xong, cô ấy lo lắng đến mức vội vàng lật qua lật lại hồ sơ bệnh án trên tay.

Trước cửa phòng khám có một người đi ngang qua, nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, thò đầu vào nói một câu: "Không nằm viện sao?"

Nghe thấy giọng nói này, một số người trong phòng quay mặt lại nhìn.

Đó là bác sĩ Lý Thừa Nguyên. Tạ Uyển Doanh nhận ra tiền bối phẫu thuật cấp cao khoa phẫu thuật tim và lồng ngực.





Bình Luận (0)
Comment